Có Tích Hồng nghe vậy thì yên tâm hơn: ” Vậy chờ bọn họ cùng đi.”
Lục Hạo Thành chậm rãi lắc đầu: “Không cần, để ba người họ tự đi ăn, chúng ta đi trước.” Tô Cảnh Minh hiện tại cũng không biết chuyện gì, nếu nghe được Lam Lam gọi hai người là cha mẹ, khẳng định sẽ rất rắc rồi.
Anh thật sự không tin được Tô Cảnh Minh, đó là tên không bao giờ giữ được bí mật.Gen di truyền của gia tộc cậu ta thật mạnh mẽ, điểm này cậu ta đã được thừa hưởng từ mẹ mình.
Lục Hạo Thành cầm lấy áo vest.
Lam Hân cũng đứng dậy nói: “Con về phòng thu dọn đồ đạc.”Di động của cô vẫn còn ở văn phòng nữa.
“Lam Lam, đi đường cẩn thận một chút, chân không thoải mái đừng đi quá nhanh.” Lâm Mộng Nghỉ dặn dò.
Lam Hân cười gật đầu, “Được! Mẹ không cần lo lắng.”
Lập tức đi ra ngoài, bà giống như Lục Hạo Thành đã nói, đối với người ngoài rất nhãn tâm, nhưng rất quan tâm đến con cái mình.
Lam Hân nhanh chóng quay về văn phòng dọn đồ, tạm biệt Ninh Phi Phi rồi gửi tin nhắn cho Mộ Thanh, nói cho bà biết hai người tối nay không về ăn cơm.
Mấy người gọi Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu, cùng đi khách sạn Giang Thị ăn cơm.
Tới cửa chính khách sạn, ngoài ý muốn đụng phải bốn người Cố An An cùng Bùi Dao Tinh, còn có Tần Ninh Trăn cùng Lục Dật Kha.
Mặt đối mặt ngay trước cổng khách sạn.
Cố An An vừa thấy Lam Hân đi cũng cha mẹ mình, lập tức khẩn trương.
Lam Hân sao lại ở cùng cha mẹ mình?
Lam Hân cũng không nghĩ đến, cô và Cố An An lại có duyên như vậy, đi đâu cũng chạm mặt.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn Cố An An, sắc mặt khó coi.
Lục Dật Kha nhìn người nhà họ Có, lại nhìn đến con trai mình, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ.
Tần Ninh Trăn nhìn qua Lam Hân cùng Lục Hạo Thành, lạnh lùng cười cười, con sói nhỏ Lục Hạo Thành này, xem ra là đang yêu đương.
Yêu đương cũng tốt nha, yêu đương mới có nhược điểm để bà ta nắm lấy.
Tên chết tiệt này, mỗi lần đều có thể thoát khỏi nguy hiểm, lần nào cũng sốt sót.
Cố An An cười nói: “Cha, mẹ, hai người cũng qua đây ăn cơm sao?”
Lâm Mộng Nghi nghiêm mặt không nói lời nào.
Cố Tích Hồng trầm giọng nói: “Ù! Sự tình được giải quyết, rất biết ơn những người ở công ty A Thành, liền cùng nhau lại đây ăn cơm.”
Cố An An nhìn thoáng qua Lam Hân, cười lạnh nói: “Cha, Lam Hân thì sao? Cô ta không giúp đỡ được gì, sao cũng tới nơi này?” Đáy lòng cô ta lo sợ, sợ bọn họ biết thân phận của Lam Hân.
Lam Hân trở về nhà họ Có, tất cả những gì thuộc về cô ta, sẽ bị Lam Hân cướp đi, hiện tại nhà họ có lại có thêm hai mươi triệu nữa, số tài sản này, ba anh em cô ta, đều có phần.
Lục Hạo Thành biết thủ đoạn của Tần Ninh Trăn, cho nên mới vẫn giấu diềm thân phận Lam Hân.
Mộc Tử Hoành nghe không nổi nữa, anh châm chọc hỏi: “Cố An An, nói chuyện có thể có đúng mực một chút không? Là con gái của nhà họ Có, cô đã làm được gì?
Cha mẹ cô bị nhà cung cấp vây kín, cô đang ở đây? Thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái, còn mặt mũi ở nơi này nói ai khác sao?”
Cố An An nghẹn lời, bình thường đều là Âu Cảnh Nghiêu nói lời cay nghiệt, hôm nay sao lại đổi thành Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành chết tiệt, cô ta có đi hay không thì liên quan gì tới anh ta?
SỐ óc Tôi đang đi làm, hơn nữa tôi tin tưởng, cha mẹ nhất định có thể đem chuyện này giải quyết, hiện tại không phải giải quyết được rồi sao? Quản lý Mộc nói như vậy, chính là châm ngòi ly gián đó.”
Mộc Tử Hoành cười lạnh: “Rốt cuộc là ai ở châm ngòi ly gián ở đây? Chúng tôi cùng quản lý Lam tới đây ăn cơm, cô cũng muốn quản, quản nhiều như vậy, sao không tự quản chính mình đi”
Cố An An cả giận nói: “Mộc Tử Hoành, tôi còn không tới lượt anh lên mặt dạy dỗ.”
“Ai!” Mộc Tử Hoành trưng vẻ mặt trêu tức “Dạy dỗ cô? Cô suy nghĩ nhiều rồi, ngay cả cô là ai tôi cũng không biết, dạy dỗ cô tôi sợ bẩn miệng.”
“Anh. …..” Cố An An khó thở, vốn tưởng rằng Âu Cảnh Nghiêu đã gọi là độc miệng, Mộc Tử Hoành so với Âu Cảnh Nghiêu còn đáng sợ hơn.
Ở trong mắt anh ta, bản thân mình như rác rưởi vậy.
“Mộc Tử Hoành, nói chuyện chú ý một chút.” Cố An An mắt lạnh cảnh cáo Cha mẹ cô ta, cha mẹ chồng và cô giáo đều ở đây, mà cô ta lại bị người đàn ông này mắng đến thảm hại.
Mộc Tử Hoành giang hai tay, cười quỷ dị: “Nhìn lại cô đi, tôi cũng chưa nói cái gì, vẻ xấu xí ghê tởm liền lộ ra rồi, còn bảo tôi nói chuyện chú ý một chút, chính cô không ý thức được thái độ của mình sao? Cũng là tiểu thư thế gia, hẳn là học qua những lời này, muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải tôn trọng chính mình. Cái gì mà người tên Lam Hân không có làm gì cũng được mời tới nơi này, lúc cô vứt sự tôn trọng với người khác xuống mặt đât, cô không nghĩ mình sẽ bị người khác vả ngược lại soa?” Anh đã sớm xem Cố An An không vừa mắt.
Độc ác, tâm ké, lại không biết cảm ơn.
Nhà họ Cố đã nuôi cô ta ăn mặc sung sướng, chẳng những không có một lời cảm ơn, còn làm bao nhiêu chuyện xấu, báo ứng ngày nào đó sẽ rơi xuống đầu cô ta.
Không phải, đã buông rồi. Gả cho người như Lục Hạo Khải, ngay cả chỗ kêu oan cũng không có.
Lục Hạo Khải chính là tên phé vật, anh biết rõ thái độ làm người của hắn.
“Mộc Tử Hoành, anh….. by “An An, đừng nóng giận nha.” Bùi Dao Tinh cười khẽ vỗ về Cố An An.
Tinh tế đánh giá Lam Hân một lúc, Lý Nghệ Na quả nhiên là có con mắt tinh đời, cô gái này, không kiêu không vội, đáy mắt tràn đầy tự tin, quan trọng là khí chất, khiến người †a có cảm giác thoải mái.
“Cô chính là Lam Hân, học trò của Lý Nghệ Na ”
Lam Hân cũng lễ phép cười đáp lễ: “Đúng vậy. “
“Thật xinh đẹp, có bạn trai chưa? Không có tôi sẽ giới thiệu cho.” Bùi Dao Tỉnh nói xong, khoanh tay vẻ mặt cao quý nhìn Lam Hân.
Lúc cô im lặng, nhìn càng thoải mái.
Lục Hạo Thành cau mày, u ám nhìn Bùi Dao Tỉnh.
Lam Hân cũng không nghĩ đến, người này lần đầu tiên gặp mình đã đòi giới thiệu bạn trai, thật sự là quá tự tin, nhưng bà ta được bảo dưỡng rất tốt, nhìn rất sinh đẹp, lại thần thái, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ nữ cường, tính độc lập khiến cánh mày râu cũng phải trầm trồ.
Nhưng vẻ đẹp và khí chất này đột ngột bị phá hủy bởi đôi mắt bắt cần và đầy toan tính.
Cô đã đọc rất nhiều sách, đối với một người phụ nữ như thế này thì khả năng kinh doanh và sự tự tin mới là thành công thực sự của họ.
Lam Hân cười nói: “Cảm ơn ý tốt của cô Bùi!”
Bùi Dao Tinh con môi “Vậy thật đáng tiếc, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, đã nói ra những lời như vậy đến, cũng quá đường đột rồi.”
Lam Hân tiếp lời: “Sao có thể vậy chứ? Cô Bùi cũng là có ý tốt, là tôi không có phúc mà thôi.”