Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đây là ý thức phòng sói gì vậy
Cô cũng không ngờ rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Lục Hạo Thành lại có một trái tim mềm yếu.
Tình yêu mà anh ấp ủ hơn mười mấy năm rơi vào người cô, đột nhiên cảm thấy mình đúng là nữ thần may mắn.
Lam Hân nghe tiếng nước bắt, mỗi lần như vậy cũng khiến lòng cô nồi bọt nước.
Tiếng nước chảy như lời ru, Lam Hân chậm rãi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ phòng bị với Lục Hạo Thành, đã sớm bị cô vứt lên chín tầng mây.
Một khi cô đã tin tưởng một người, sẽ không còn đề phòng người đó nữa.
Chờ Lục Hạo Thành tắm rửa đi ra, anh lau tóc ướt, nhìn thoáng qua trên giường, nghe được tiếng thở đều đều của cô gái nhỏ.
TỤC Hạo Thành: sẽ. ” Hừm! ! Cảm giác bản thân không thể chịu nổi sự kích thích như vậy, vừa rồi Lam Lam còn phòng mình như phòng sói, giờ phút này lại thanh thản ổn định ngủ, đây là khái niệm phòng sói gì D ) trong đầu Lục Hạo Thành có hàng vạn dấu chấm hỏi.
Anh không chút để ý mà lau tóc, chậm rãi đi qua, nhìn thấy cô gái nghiêng người ngủ, lông mi dài cong vút đề lại bóng đen, làn da được tắm trắng như sữa, khuôn mặt thanh tú càng thêm điềm tĩnh xinh đẹp.
Lục Hạo Thành chậm rãi ngồi xuống bên giường, tham lam nhìn khuôn mặt ngủ say của người nào đó.
“Cô ngốc, em tin tưởng anh bao nhiêu, mà dám an tâm ngủ như vậy?”
Anh thấp giọng tự nhủ đôi môi đỏ như cánh hoa nở nụ cười dịu dàng.
Lục Hạo Thành vẫn ngồi khoảng nửa giờ, mới đứng dậy đi sấy tóc.
Khi anh đi vào phòng treo đồ mặc đồ ngủ, thấy được chiếc chăn bông còn lại của mình thì cười xấu xa.
Cánh tay dài duỗi ra, chậm rãi kéo chăn của Lam Hân, từ phía sau ôm lấy cô, hôn trên đỉnh đầu cô một cái rồi mới nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giác ngủ.
Lam Hân làm mơ một giác mơ, trong mơ, cô đang nằm ở một nơi rất ám áp, nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy mình đang nằm trong vòng tay Lục Hạo Thành.
Mà Lục Hạo Thành đang mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, sau đó chậm rãi tới gần cô, hôn lên môi cô. ….. Sự khó thở, khó thở dữ dội, Lam Hân nghĩ muốn hé miệng hô hấp, nhưng không tìm thấy không khí, cô như con cá sắp chết đuối.
Trong trường hợp thiếu oxy quá mức, cô đột nhiên mở to đôi mắt trong veo, chỉ thấy một khuôn mặt hoàn mỹ phóng đại trước mắt.
Lục Hạo Thành sáng sớm thức dậy, nhìn tháy Lam Hân còn vẫn chưa tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ quyền rũ, không kìm lòng được mà hôn cô.
Trời đất ơi! Đây không phải nằm mơ! Mà là chuyện có thật.
Vũ khí phòng sói của cô đâu?
Cô phải đâm đâm đâm! Sao trình độ phòng sói của cô bây giò lại tệ đến vậy?
“Lục! Hạo! Thành!”
Lam Hân rồng lên, dùng sức véo mạnh Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành ăn đau, nháy mắt bị kéo về hiện thực, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, anh bỗng nhiên có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhưng bị đá xuống giường như vậy, quả thực rất mất mặt .
Không đúng không đúng, mặt mũi quan trọng hơn mùi vị ngọt ngào của tình yêu sao?
Đều nói đàn ông khi yêu đều trở thành kẻ ngốc, anh chính tên ngốc kia.
“Lam Lam, đau!”
Anh không giải thích, ngược lại còn làm nững kêu đau.
Lam Hân: “…….. ” Cô trợn tròn mắt, vì sao mỗi lần đều xoay ngược lại, chịu oan ức rõ ràng là cô, nhưng lân nào.
anh cũng bày ra bộ mặt oan ức hơn cô nhiều.
“Lam Lam, đau!”
Lục Hạo Thành tiếp tục làm nũng vẻ mặt đẹp trai kia kết hợp với biểu cảm hiện tại, có chút không nói nên lời.
Lam Hân khiếp sợ há miệng, nhìn thấy vẻ làm nũng kia, bỗng nhiên có vài phần hoảng hốt, người đàn ông trước mặt cô là Lục Hạo Thành tàn khốc vô tình sao?
Cô không phải còn nằm mơ chứ?
Cô bỗng nhiên dùng sức nhéo mạnh tay mình.
Mai ” Cô đau đến hít một hơi, đáy lòng hung hăng mắng bản thân, nhéo bản thân mà cũng nhẫn tâm vậy sao?
Lục Hạo Thành thấy hành động của Lam Hân , đúng là cô ngốc, cô ngốc kia sẽ không tưởng rằng mình vẫn nằm mơ chứ! Lam Hân nhìn mu bàn tay bị véo đỏ ửng của mình, không đúng không đúng, lúc này nên có một trận mưa mới phải, vì trái tim cô cần được tẩy rửa.
“Lục Hạo Thành, không phải em đang nằm mơ chứ?”
Cô vẫn có chút không tin nhìn Lục Hạo Thành hỏi.
Đôi mắt trong veo ấy lộ vẻ ngây thơ, khiến Lục Hạo Thành bất giác có cảm giác tội lỗi.
Lục Hạo Thành: “…… ” Cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Anh như vậy kìm lòng không được, cô thì một chút cảm giác cũng không có sao?
“Lam Lam, anh vừa rồi, là không kìm lòng nỏi.”
Người đàn ông nào đó rốt cuộc cũng không kìm lòng mà giải thích .
Lam Hân tỏ vẻ “biết ngay anh sẽ như vậy”…
“Lục Hạo Thành, anh nên cảm thấy may mắn, em không khó chịu lúc mới ngủ dậy, nếu không anh thảm rồi, đêm nay, về nhà.”
Cô đối với anh, không thể tin tưởng, cô thật sự là quá ngây thơ rồi, tin tên đầu sói Lục Hạo Thành này.Vừa rồi không phải là ảo giác.
Lục Hạo Thành nghe vậy, anh sợ nhất chính là cái này.
Anh nhìn thấy cô nghiêm túc , nháy mắt phát huy trình độ uốn lưỡi ba tắc của mình: “Lam Lam, chúng ta không phải là người yêu sao?
Hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, sẽ có khát vọng một nụ hôn ngọt ngào, hiện tại chúng ta lại dùng cái miệng ngọt ngào đó làm tổn thương đối phương, thật đau lòng.”
Lam Hân bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn anh, mắt chớp chớp rất đáng yêu.
Còn có lý do như vậy sao?
Lý do này còn rất nhân văn .
Nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn là yêu thương, rồi cãi nhau bằng cái miệng ngọt ngào đó, làm tổn thương nhau thì sao có thể nặng lời.
“Nhân tài!”
Lam Hân giơ ngón cái khen ngợi Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành bỗng nhiên đứng dậy nằm trên giường, chống tay vào hai má nhìn Lam Hân, “Lam Lam, tình yêu luôn không thể tách rời, đôi khi cũng phải có thời gian cùng cơ hội, mới có thể làm được những việc em muốn làm.”
TC Dài Nà ” Lam Hân ghét bỏ nhìn anh: “Có thể đừng nói chuyện lươn lẹo như vậy được không, làm sai là làm sai, không cần lấy cớ như vậy.”