Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Lại là Cố An An
Lục Hạo Thành nghe vậy thì đổi sắc mặt, nhìn thấy sắc mặt Lam Hân tái nhợt, vẻ mặt mắt mác không giống như bình thường anh thấy, cô ghen tị, hay có thể nói là nhìn thấy anh bên cạnh người phụ nữ khác, cô cảm thấy buồn khổ.
Nghĩ như vậy, Lục Hạo Thành vô cùng vui sướng.
“Lam Lam, tin tưởng anh.”
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt kia trở nên ôn nhu như nước.
Lam Hân không trả lời anh, mà là nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường đang ngồi bẹp dưới đất, cười nói: “Lâm tiểu thư, có cần gọi xe cứu thương cho cô không?”
Lâm Tử Thường nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, khó coi giống như bị người tôi bắt gian tại trận.
Cô tôi cố gượng cười, thấy Lục Hạo Thành vẫn đang dõi mắt theo Lam Hân , cười nói: “Không cần, tôi không sao, tôi tìm Hạo Thành có một số việc muốn nói, công ty chúng tôi muốn cùng công ty Hạo Thành họp tác.”
Giọng cô ta cố tình có chút mập mờ, nhưng hiện tại lại đang ngã ngồi trên mặt đắt, trông vô cùng chật vật .
Ánh mắt Lục Hạo Thành trầm xuống, liếc nhìn Lâm Tử Thường, không muốn nói thêm một lời với cô ta.
Anh nhìn Lam Hân nói: “Lam Lam, chúng ta đi.”
Lam Hân nhìn anh, không có phong độ đàn ông thế sao?
Chán ghét người phụ nữ này, cũng không có thể cứ mặc kệ được.
Lam Hân xoay người, nâng Lâm Tử Thường dậy, sắc mặt Lâm Tử Thường vô cùng khó coi “Cám ơn!”
Lam Hân nhìn vẻ mặt khó chịu của cô ta, cong môi cười.
Cô hiểu Lục Hạo Thành, cho nên, cô tin tưởng anh.
Ánh mắt khiêu khích của Lâm Tử Thường , khiến cô bỗng nhiên hiểu được, Lâm Tử Thường có ý cho cô xem một màn như vậy, muốn để cô hiểu làm Lục Hạo Thành, sau đó hai người sẽ sinh ra khoảng cách, cô ta thừa nước đục thả câu.
Người phụ nữ này, trước đó vẫn muốn mời bằng được cô về công ty, tò mò cũng như nhiệt tình tán thưởng thiết kế của cô, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Hạo Thành thái độ lại hoàn toàn thay đổi, làm như chưa từng gặp cô vậy.
Cô suy nghĩ một chút cũng biết là chuyện gì xảy ra.
“Không có gì, Lâm tiểu thư, vừa rồi Cố tiểu thư hẹn tôi gặp nhau ở nơi này, cô và cô ta là bạn tốt, lát nữa báo: giúp tôi một tiếng, tôi có chuyện đi trước .”
Lam Hân cười nói, cô vốn cũng muốn tới tìm Lục Hạo Thành , nhưng Cố An An lại gửi tin nanh hẹn cô ở đây.
Lam Hân vừa nói xong, sắc mặt Lục Hạo Thành chợt lạnh lùng, khí lạnh đáng sợ nháy mắt lan tràn chung quanh Lại là Cố An An.
Sắc mặt Lâm Tử Thường càng thêm tái nhợt, cảm giác như vừa bị Lam Hân hung hăng tát một cái vào mặt.
Chung quanh nhiệt độ giảm đột ngột, cô ta nâng mắt nhìn Lục Hạo Thành, chỉ thấy người đàn ông như tỏa ra khí lạnh, lại thêm phần quyền rũ, đôi mắt đen láy trở nên lạnh lùng Cô ta còn cố kiên trì nói “Được” một tiếng.
Lam Hân ý cười lạnh lùng, nhìn thoáng qua chân Lâm Tử Thường, dưới đáy lòng cảnh cáo bản thân, đừng để những người không liên quan này lãng phí sự lương thiện của mình.
“Lâm tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Cô xoay người, cười nhìn Lục Hạo Thành, “A thành, chúng ta đi thôi!”
Lục Hạo Thành vừa nghe hai tiếng A Thành, đôi mắt lại càng trầm xuống, nếu là bình thường, anh nhát định sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng là giờ phút này. …..
“Được!”Anh lên tiếng.
Không có gì nỗ lực mà không đạt được , Lục Hạo Thành, sẽ có ngày anh phải bồi thường cho những nỗ lực của tôi, Lâm Tử Thường này sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
Cô ta cũng không vội, hiện tại sẽ ở lại thành phố Giang phát triển, chỉ một Lam Hân, không đủ khiến cô ta sợ hãi, cô ta vĩnh viễn đều mạnh hơn Lam Hân.
“Tử Thường, cô không sao chứ?”
Cố An An từ trong góc đi ra, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng khi người gặp họa, cô ta chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng vừa rồi.Nhưng biểu hiện của Lam Hân .
cũng là nằm ngoài dự kiến.
Là Lam Hân quá ngu ngốc, hay là quá tín nhiệm Lục Hạo Thành.
Lâm Tử Thường quay đầu nhìn qua, ánh mắt hơi lạnh lùng, “Không có việc gì.”
Có An An đảo mắt, tươi cười: “Tử Thường, sau này còn có rất nhiều cơ hội, ngày mai sau khi triển lãm kết thúc, còn có trò hay để xem, cô không cần lo lắng, anh Hạo Thành sẽ là của cô thôi.”
“Ừ!”Lâm Tử Thường gật nhẹ, sắc mặt khó coi, đáy lòng mắt mát khiến cô ta nghỉ ngờ cuộc đời.
Cô ta cũng biết để ở bên những người như Lục Hạo Thành, phải từ từ , không thể sót ruột, tắt cả những nỗ lực của cô ta từ trước đến nay đều được đền đáp.
Hôm nay chịu nhiều thiệt thòi như vậy nhưng vẫn bị Lục Hạo Thành ngó lơ .
Màn biểu diễn này đúng là khổ cực, thật sự là thiên ý khó dò, thế sự khó liệu.
v E rời khỏi tầm mắt Lâm Tử Thường , Lam Hân lập tức buông Lục Hạo Thành ra.
Lục Hạo Thành thấy vậy vẻ mặt ảm đạm không ánh sáng, nháy mắt trở nên cô độc, Anh thấp giọng nói: “Lam Lam……
“Em tin tưởng anh!”Lam Hân nhìn thấy vẻ ảm đạm của anh, liền thốt ra những lời này.
Nhưng cô cũng không hối hận, nếu không có ánh mắt khiêu khích kia của Lâm Tử Thường, cô cũng sẽ cho rằng bản thân đã tin sai người rồi.
Lục Hạo Thành nghe vậy khuôn mặt căng thẳng lập tức giãn ra.
Lam Hân có chút buồn bực, cũng không phải quan hệ người yêu, cô vì cái gì phải nói như vậy.Nhưng nghĩ như vậy, hình như cũng không đúng.
“Lục Hạo Thành, chúng ta xác định đang yêu nhau sao?”
Cô nhìn anh mặt mày nhẹ nhõm, đáy lòng vẫn buồn bực .Sao ở trước mặt anh, tính khí của cô ngày càng xấu vậy?Nhưng sự dịu dàng của anh chỉ dành cho riêng cô, Lam Hân lại tự biện giải cho anh.
Lục Hạo Thành cong khóe môi “Cô nhóc, sao phản ứng của em luôn chậm chạp như vậy, chúng ta rõ ràng đang yêu đương.
Việc Lam Lam muốn làm rất nhiều, đến bờ biển ngắm hoàng hôn, đi nhà hàng ở biển ngồi ăn cơm và ngắm trời xanh, thích anh đàn ghita, còn có cùng anh ăn kẹo Dong. ” Lục Hạo Thành lần lượt kể ra , trong đầu lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, ước muốn mỗi ngày đều không ngừng biến hóa, nhưng chỉ có mơ ước thiết kế là chưa từng thay đổi.
Lam Hân khiếp sợ nhìn anh, lúc cô đi Hải Thành, anh cũng đi, đưa cô đi nhìn mặt trời lặn, dạo bờ biển rồi ăn cơm, cùng cô đi mua kẹo bông, đàn ghita cho cô nghe, đều là những lời cô từng nói với cô trước đây sao?
“Lục Hạo Thành.”
Lam Hân nháy mắt bị cảm động không thốt nên lời, lắng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Một người đàn ông thật sự yêu thương bạn, sẽ luôn nhớ rõ từng câu bạn từng nói qua, người đàn ông dù núi có sập cũng không sợ hãi, gặp chuyện không chút hoang mang, xử lý đâu vào đấy, nhưng lúc người anh quan tâm gặp chuyện không may, cả người đều bối rối, bạn ở đâu, anh đều dõi mắt theo.