CHƯƠNG :
Đôi mắt của Lạc Cẩn Nghiên nhìn vào dáng vẻ giải thích háo hức của anh, đáy lòng hiện lên sự ấm áp chưa bao giờ có.
“Tử Hoành, anh nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác đợi anh xuất viện hãng nói.”
“Được!” Mộc Tử Hoành gật đầu ngoan ngoãn.
“Nghiên Nghiên, em làm, em yên tâm, hợp đồng anh đã soạn thảo rồi, đến lúc đó chúng ta cùng ở trong một công ty, em là giám đốc, em muốn làm gì thì làm nấy? giải trí Hoa Chung, anh nói là được.” Mộc Tử Hoành nói, nhưng hành động nói chuyện có chút lớn, khiến cằm của anh đau nâng lên một lớp sương mù nước.
Lúc đó tác động quá mạnh, cằm đâm vào vô lăng, ngay cả răng cũng bị đụng, ra nhiều máu, may mà răng không sao, nếu không, anh thực sự không có chỗ để duỗi, lần này anh thay Lục Hạo Thành tự làm tổn thương mình rồi.
Ở với Lục Hạo Thành, cái mạng nhỏ bé này có thể bị mắt bất cứ lúc nào.
Chiếc xe này, ban đầu Lục Hạo Thành muốn lái đến triển lãm.
Mụ phù thủy già khốn kiếp, bà ta lại lén lút động tay động chân rồi.
Lạc Cẩn Nghiên nhìn anh đau đớn, tận đáy lòng cũng không thoải mái: “anh đang mượn hoa dâng Phật à?” Đó là công ty của Lục Hạo Thành, nhưng tình anh em của anh ấy với Lục Hạo Thành thật đáng ghen.
“Không sao, Nghiên Nghiên, anh có rất nhiều đặc quyền, đôi mắt của Lục Hạo Thành luôn hướng về Lam Lam, anh ấy sẽ không quan tâm anh làm gì đâu.” Mộc Tử Hoành bỗng nhiên bán đứng Lục Hạo Thành.
Lạc Cần Nghiên: “…….
Được thôi, cô ấy đã đảo ngược ý tưởng.
“Có vẻ như giữa anh và Lục Hạo Thành cũng không tốt cho lắm.” Lạc Cẩn Nghiên hơi chế nhạo.
Mộc Tử Hoành: “
Có phải anh đã nói sai gì không?
Nghĩ kỹ hơn một chút, dường như không có gì sai.
Anh cũng có lúc mạnh để đè bẹp Lục Hạo Thành.
Ví dụ người phát ngôn lần này, nhưng anh vẫn phải cảm ơn Lam Lam, trang phục khiến cho người phát ngôn rất hứng thú.
Lúc đó người ta đã nói một câu: “Giá cả không phải là vấn đề, nhưng thương hiệu của công ty bạn rất phù hợp với tôi.”
Chỉ một câu như vậy, khiến anh cảm thấy người phát ngôn của sản phẩm quả thật không tôi.
Có một số thứ quả thật như vậy, không phải là vấn đề tiền nhiều tiền ít, mà là vần đề phủ hợp với bản thân.
Dương Thanh Vận cũng là một diễn viên rất có thực lực, trong giới giải trí cũng có danh tiếng rất tốt.
Khụ khụ khụ…….
Mộc Tử Hoành ngay lập tức cảm thấy như bản thân đã nghĩ xa rồi.
“Nghiên Nghiên, anh và Lục Hạo Thành anh em chí cốt.”
Anh biện minh.
“Biết rồi, biết rồi, là anh em chí cốt.” Lạc Cần Nghiên cười.
Mộc Tử Hoành vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không thể phát hiện được có điều gì sai cả.
Anh quay giọng và hỏi: “Nghiên Nghiên, Ôn Lang đó không tìm em gây phiền phức nữa chứ?” Anh chỉ lo lắng Nghiên Nghiên và Ôn Lang quay lại.
Lạc Cần Nghiên nói: “Không có, gần đây anh ấy ở Phàn thành, muốn tìm tôi gây phiền phức, cũng tìm không thấy.”
“Vậy thì tốt!” Mộc Tử Hoành mím môi, đôi mắt vẫn thận trọng nhìn Lạc Cẩn Nghiên, “Nghiên Nghiên, chờ anh khỏe rồi, chúng ta cùng đi ăn đi, không phải em thích máy món ăn ở Giang thành sao? Chúng ta hãy đi cùng nhau đi.”
Lạc Cẩn Nghiên cười gật đầu: “được, chờ anh khỏe rồi hãng nói.”
“Vậy thì quyết định vậy đi.” Mộc Tử Hoành không muốn cô đến lúc đó hồi hận.
Lạc Cẩn Nghiên: “…….”
Cô có nói là sẽ đi sao?
Cô nhìn trái cây ở trên bàn, hỏi: “Tử Hoành, anh muốn ăn trái cây không?”
Mộc Tử Hoành lắc đầu, “Nghiên Nghiên, bây giờ anh không thể nhai.” Anh vẫn cảm thấy đau khi nói chuyện.
Lạc Cẩn Nghiên nói: “Tôi quên mắt, ngày mai tôi sẽ mang ít nước trái cây cho anh.”
Mộc Tử Hoành nghe xong, khuôn mặt hạnh phúc, “được, Nghiên Nghiên, tôi muốn uống nước cam.”
“Được!” Lạc Cẩn Nghiên mỉm cười và gật đầu.
Hai người họ trò chuyện trong khoảng nửa tiếng, mặc dù Mộc Tử Hoành không nỡ, nhưng nhìn thời gian không còn sớm, nên anh để Lạc Cẩn Nghiên trở về nghỉ ngơi.
Mà Tô Cảnh Minh vẫn một mình trong bệnh viện với Mộc Tử Hoành.
May mắn là phòng VỊP bồ trí giường ngủ cho anh, cơ sở vật chất tốt, nều không anh sẽ bị cưỡng bức điên cuồng.
Với lại cũng phải đối mặt với khuôn mặt tức giận, Tô Cảnh Minh thực sự không muốn làm, nhưng, anh ấy không thể chịu đựng được, cuối cùng bị ràng buộc bởi tình anh em.
Tô Cảnh Minh nhìn Mộc Tử Hoành ở trên giường bệnh đang hạnh phúc, giận dữ hỏi: “muốn đi vệ sinh sao”
“Không.” Mộc Tử Hoành mỉm cười lắc đầu, tâm trạng rất tốt.
“Khụ khụ khụ…… ” hai tay Tô Cảnh Minh nắm tay anh, nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của Mộc Tử Hoành, thế nào anh cũng nhìn thấy gai mắt?
“Thích Lạc Cẩn Nghiên như vậy, sao không gọi cô ấy ở lại chăm sóc cậu đi? Phụ nữ cần thận hơn nhiều so với một thẳng trai già như tôi.” Tô Cảnh Minh hỏi, kể từ khi Lạc Cần Nghiên đến, anh vui vẻ như trúng được năm triệu vậy.
Mộc Tử Hoành mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào Tô Cảnh Minh nói: “Một người phụ nữ như Nghiên Nghiên, sao có thể thức khuya chứ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, thức khuya không tốt cho da.”