Chương :
Lục Hạo Thành rõ ràng hiểu được ý của tên bạn.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt đắc thắng: “Tôi là người có công lớn nhất, không nhìn xem gen của tôi tốt như thế nào.”
“Nhưng chẳng qua cậu cũng chỉ cung cấp điểm này mà thôi, về mặt giáo dục con cái, cậu chẳng đóng góp gì cả.”Âu Cảnh Nghiêu nói.
Lúc này Lục Hạo Thành thật sự không còn mặt mũi nào. để nói, cũng không có lời nào để phản bác, về mặt học vấn thì anh chưa từng làm qua chuyện gì, nhưng anh biết ơn vì mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
Với sự đồng hành của anh trong tương lai, ba đứa trẻ sẽ trưởng thành tốt hơn.
N co Tập đoàn Lục Trăn, máy tính của toàn công ty vẫn bị tê liệt.
Giang An Yến tuy rằng rất có năng lực, nhưng qua thời gian một ngày, anh ta vẫn chưa thể loại bỏ virus Khiến Lục Hạo Khải không thể không nghỉ ngờ hacker từ nước ngoài trở về này .
Chuyện này đã đến tai Lục Dật Kha, sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, Lục Dật Kha nổi cơn thịnh nộ.
Lương Vĩ gọi Lục Hạo Khải tới văn phòng Lục Dật Kha.
Lục Hạo Khải vừa thấy cha lửa giận ngập trời, đáy lòng thầm kêu không tốt, cha biết hết mọi chuyện, lần này chết chắc rồi.
Ông già này, đáy lòng vẫn nhớ thương tên khốn Lục Hạo Thành.
Thành tích chói lọi của Lục Hạo Thành trong những năm gần đây luôn là niềm tự hào của ông ta, dù sao thời tuổi trẻ ông ta cũng chưa từng có được thành tích như vậy, chỉ trong ba năm, Lục Hạo Thành đã khiến tất cả mọi người phải nhìn mà thán phục.
Cũng cái gai lớn nhất trong lòng Lục Hạo Khải, ba năm này, hắn không phải không cố gắng nhưng vẫn chỉ dừng tại chỗ.
Hắn cảm giác bản thân cùng Lục Hạo Thành vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.
NnGhĩp ” Lục Dật Kha tát vào mặt Lục Hạo Khải, nỏi giận đùng đùng “Lục Hạo Khải, mày chỉ có năng lực này thôi sao?
Thực lực, thực lực của mày nằm ở đâu?
Dùng thủ đoạn hèn hạ, công ty này sớm hay muộn cũng bị mày hủy hoại.”
Lục Hạo Khải bị đánh một cái tát, vẫn cúi đầu, không dám nói gì.
Chuyện này, nếu còn ngụy biện, cha nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi công ty .
Mẹ đã bị đuổi đi, nếu hắn cũng bị đá đít, hai mẹ con liền xong đời rồi.
“Sao không nói lời nào?”
Lục Dật Kha phẫn nộ nhìn Lục Hạo Khải.
Lục Hạo Khải chớp mắt, vẫn như cũ cúi đầu, không nói một câu, hiện tại nói cái gì cũng chỉ là ngụy biện Ông già này, chỉ cần cho rằng một việc là sai , mặc kệ giải thích thế nào, đều là sai lầm.
Khi còn nhỏ bắt nạt Lục Hạo Thành, lúc Lục Hạo Thành quay lại bắt nạt, hắn khóc tìm cha, cha vĩnh viễn tin tưởng lời hắn nói, ngay cả cho Lục Hạo Thành cơ hội giải thích cũng không có.
Cũng bởi vì tính cách như vậy mà Lục Hạo Thành mới có thể càng ngày càng hận hắn.
Hiện tại là hoàn toàn quyết liệt , Lục Hạo Thành đã rất lâu không quay về nhà cũ .
Lục Dật Kha gặp Lục Hạo Khải vẫn không nói lời nào, thiếu chút nữa tăng huyết áp mà ngắt.
“Lục Hạo Khải, đó là ai?
Anh cả mày, thế nhưng mày lại chơi xấu công ty nó, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Bởi vì thua thiệt anh em chúng mày, ta đem cổ phần công ty của Hạo Thành mày, đem cổ phần của Tư Tư cho Tư Ân, mấy năm nay, ta vẫn thẹn với A Thành, lúc mày cầm hoa hồng chia từ cổ phần của nó ăn chơi đàng điềm, mày không nghĩ tới số tiền đó từ đâu mà có sao?”
Lục Dật Kha khó thở, nhớ tới những lời như kim châm của Lục Tư Tư, ông ta liền cảm thấy đau lòng.
Thời gian một tháng đã gần hết, Tư Tư cho ông ta thời gian một tháng để trả lại cổ phần cho hai chị em.Ngẫm lại giọng điệu sắc bén cùng hận ý của con gái, đã biết Tư Tư căm ghét ông ta đến nhường nào.
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Lục Hạo Khải kinh ngạc nhìn cha mình, mười năm qua ông chưa từng nhắc đến chuyện này.
Năm đó mẹ vì để hai anh em họ chiếm được số cổ phần công ty này, đã mát mấy tháng công phu, nhõng nhẽo giận dỗi, mới làm cho cha dao động .
Hai anh em họ chiếm một nửa số cổ phần, là cổ phần công ty của Hứa Mộ Thanh năm đó lúc rời đi mà không nắm giữ, để lại cho Lục Hạo Thành và Lục Tư Tư.
Mẹ bước chân vào Nhà họ Lục, đương nhiên không cho phép chuyện này xảy ra.
Vì muốn đuổi Lục Tư Tư ra khỏi nhà họ Lục, mẹ cố ý sắp xếp để Lục Tư Tư nghe được chuyện này, Lục Tư Tư mới nằng nặc đòi du học .
Mà Lục Hạo Thành, cũng thường xuyên không trở về nhà, từ khi lên trung học về sau đã không thường xuyên về nữa , trong nhà chỉ còn lại một nhà bốn người , hắn cảm giác rất hạnh phúc .Cha cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.
Lục Dật Kha nhìn thây Lục Hạo Khải trừng mắt nhìn mình mà không nói lời nào, càng tức giận, “Nhìn cái gì vậy?
Mày có biết?
Vì ba mẹ con mày, ta rốt cuộc đã làm ra chuyện vô liêm sỉ thế nào, đối A Thành mặc kệ không hỏi, đem Tư Tư tui còn nhỏ ra nước ngoài, đem mọi thứ của bọn chúng cho hai anh em mày.
Nhưng cho dù như vậy, bọn chúng cũng sống tốt hơn mày.