Chương :
Mà lời này, bị Tần Ninh Trăn vừa mới vào cửa nghe được.
Bà ta lập tức dừng bước, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, cũng không tiến vào văn phòng, mà chỉ đứng bên ngoài nghe trôm.
“NahH ” Lục Hạo Khải cười lạnh: “Cha, lời cha nói có hơi quá đáng rồi.”
Rõ ràng đều là con mình, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Hắn cũng muốn biết vì sao khoảng cách lại lớn tới vậy?
Cùng gen di truyền, tại sao hắn không bao giờ so được với Lục Hạo Thành..
Hắn đã vô số lần hoài nghi vấn đề này, nhưng vẫn tìm không ra đáp án.
PTNHững g… / ” Lục Hạo Khải cười lạnh nhìn thấy người cha đang hô hấp khó khăn, “Không có khả năng con sẽ trả lại cổ phần công ty , cha từ bỏ tâm tư này đi, cha chỉ cảm thấy thiệt thòi cho Lục Hạo Thành, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy thua thiệt hai anh em con sao?
Anh em con cũng là con cháu nhà họ Lục, lại phải ở bên ngoài chịu khổ máy năm.
Cha lúc đó chẳng phải bởi vì lý do này, mới đem cổ phần của Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư giao cho chúng con sao?”
Lục Hạo Khải nói đúng lý hợp tình, chuyện này, hắn đã nghẹn từ lúc con nhỏ.
Con của kẻ thứ ba, là cái danh nhơ nhuốc không thể xóa khỏi cuộc đời hắn.
Nhìn hắn sống giàu sang sung sướng nhưng sau lưng người chửi thầm cũng rất nhiều.
Năm trở lại nhà họ Lục, nhìn thấy căn biệt thự lớn mình chưa từng thấy, hắn kinh ngạc không khép nổi miệng, chưa bao giờ nghĩ tới mẹ lại ở bên cha.
Dần dần lớn lên, người khác mắng hắn là con ngoài giá thú, hắn mới biết được là ý gì.Thời điểm đó tất cả kinh hï đều sự khủng hoảng thay thé.
Dần dần, cuộc sống an nhàn sung sướng, làm cho hắn quên đi nỗi đau.
Nhưng mỗi khi nghe được máy tiếng “kẻ thứ ba”, sâu trong tim hắn vẫn ám ảnh không thể buông bỏ “Máy, … ” Lục Dật Kha nháy mắt không thể phản bác, ông ta cũng được xem là một doanh nhân thành đạt, cuộc sống lại rồi tinh rối mù.
Con trai con gái đều xem như kẻ thù .
“Không có khả năng cũng phải có, cổ phần công ty phải trả vê.
Lục Dật Kha lúc này đã quyết tâm muốn đem cổ phần công ty trả lại cho Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư.
Sau khi nhìn thấy Mộ Thanh , ông ta đã muốn làm như vậy.
Hơn cả Tần Ninh Trăn, ông ta thiếu nợ Mộ Thanh càng nhiều.
TChg ” Lục Hạo Khải không thẻ tin, lúc này cha mình đã hạ quyết tâm .
“Đi ra ngoài.”
Lục Dật Kha không thèm nhìn Lục Hạo Khải, sắc mặt âm trầm rống giận.
Lục Hạo Khải thật sự khủng hoảng, cổ phần công ty trong tay Lục Hạo Thành cùng với cổ phần mẹ anh để lại, hơn nữa cộng thêm với việc mấy năm nay trộm long tráo phượng, cũng đủ để vượt mặt cha.
Nếu trả lại cho Lục Hạo Thành, tất cả những gì mấy năm nay mẹ hắn làm đều công cóc.
Mẹ vắt vả làm như vậy, chính là muốn cho Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư hoàn toàn bị hát cẳng “Dật Kha, sao ông có thể đối xử với Tiểu Khải như vậy, Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư là con ông.
Vậy Tiểu Khải cùng Tư Ân thì sao?”
Tần Ninh Trăn thật sự nghe không nổi nữa, nổi giận đùng đùng tiến vào.
Bà ta vất vả nhiều năm như vậy, không phải chỉ Lục Dật Kha nói một câu là có thể hủy hoại
Lục Dật Kha vừa thấy Tần Ninh Trăn, cau mày lại, “Bà tới làm gì?”
Tần Ninh Trăn nhìn con trai, nổi giận đùng đùng mở miệng: “Tiểu Khải, con ra ngoài trước đi.”
Bà ta nhận được điện thoại mới đến . Toàn bộ thiết bị điện tử của công ty đều bị tê liệt, trong lòng bà ta cảm thấy không ổn nên đến xem thử.
Lần này kế hoạch lại thất bại , con sói con Lục Hạo Thành kia, thật sự là may mắn.
Để cái bao cỏ Mộc Tử Hoành đó thay nó chịu khổ.
Cứ như vậy nhiều lần bứt dây động rừng, Lục Hạo Thành sẽ càng ngày càng cảnh giác .
Mà Lục Hạo Khải thấy mẹ mình đến tựa như vớ được phao cứu sinh, trong lòng hắn chỉ cần có mẹ không có chuyện gì không thể giải quyết được.
“Vâng!”Lục Hạo Khải xoay người rời khỏi.
Nhưng vừa quay người lại, liền thấy một người phụ nữ đang xông vào.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, Lục Hạo Khải nhịn không được cả người run rẩy một chút, Vu Khanh, sao cô ta lại ở đây?
Lương Vĩ lên tiếng hỏi: “Vị tiểu thư này, cô là ai”
Sắc mặt Vu Khanh tái nhợt, vẻ mặt ưu thương nhìn Lương Vĩ.
Cô ta như con nai con đang hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nhìn Lương Vĩ, giống như vừa bị tổn thương rất lớn vậy.
Vẻ ngoài của cô ả lúc này hoàn toàn khác với vẻ quyến rũ và tự tin khi ở bên Lục Hạo Khải, tựa như hai người khác vậy.