Chương :
Khuôn mặt Lam Tử Tuắn bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Có thẻ.”
Lập tức, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím .
Lục Hạo Thành lấy ra di động gửi tin nhắn cho Âu Cảnh Nghiêu nhắc nhở cậu ta.
“Đã gửi xong.”Lam Tử Tuấn nói.
Lục Hạo Thành cũng nhận được hồi đáp của Âu Cảnh Nghiêu “Nhận được .”
Lục Hạo Thành xem kỹ các tài khoản, hơn mười năm nay, Tần Ninh Trăn không ngừng chuyền tiễn ra ngoài.
Cộng dồn, số tiền đã lên tới hơn triệu..
Nếu cha mình biết số tiền này đi về đâu, nhất định sẽ bị tức giận đến phát bệnh mắt.
Ánh mắt Lục Hạo Thành đầy tán thưởng nhìn Lam Tử Tuấn, “Tiểu Tuấn, cháu thực sự rất giỏi, chuyện hôm nay, là chuyện trước đó ta luôn muốn biết, hiện tại tốt rồi, mọi oan ức trước kia của chú cuối cùng cũng được an ủi .”
Có ó chứng cớ này, Tần Ninh Trăn rất nhanh sẽ bị đá ra ngoài.
Lam Tử Tuấn bỗng nhiên nhìn anh: “Chú trước kia chịu rất nhiều oan ức sao?”
Cậu bé cũng biết một số chuyện về anh.
Thời gian lúc nhỏ cũng trải qua không tốt, mẹ kế cùng em trai cùng cha khác mẹ thường xuyên bắt nạt, việc này, cậu ít nhiều cũng biết một chút.
“Ù”
Lục Hạo Thành mím môi gật đầu, nhìn Tiểu Tuấn ánh mắt càng nhu hòa, “Tiểu Tuấn, mặc kệ chú trước đây đã trải qua thế nào, nhưng ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm mẹ cháu, hiện tại chú có các cháu, có Lam Hân, có bà của cháu nữa, thật sự rất hạnh phúc.”
Lục Hạo Thành lần đầu tiên trải lòng với con trai, đợi mười mấy năm mới có được hạnh phúc, anh sẽ vô cùng quý trọng.
Ánh mắt Lam Tử Tuấn vẫn phức tạp nhìn anh, người này cùng mẹ cả đời này, cũng không dễ dàng.
Nhưng nhìn Lục Hạo Thành đối xử với mẹ: tốt như vậy, cậu hy vọng cả hai sẽ được hạnh phúc hơn bắt cứ ai.
“Chú Lục, cám ơn chú, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, đều không từ bỏ việc tìm kiếm mẹ , nhưng có một số việc, Chú Lục cũng đừng giấu diễm mẹ , mẹ không thích bị lừa gạt”
Lục Hạo Thành nghỉ ngờ nhìn Tiểu Tuấn, hỏi: “Tiểu Tuần, ý cháu là gì?
Chú Lục cần các cháu giúp đỡ, mẹ cháu hiện tại đã có chút thay đổi, nhưng tình cảm vẫn chưa sâu sắc, mẹ cháu chính là người vợ thần tiên trong tương lai của chú, cô ấy nhất định phải gả cho chú mới được.”
Lại TỪ THấI v: ” người vợ thân tiên?
Lúc này,đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Lục Hạo Thành ánh lên vẻ kiên định.
Lam Tử Tuần cong môi cười, “Chú có lên!”
Lục Hạo Thành: “…… ” “Tiểu Tuần, cháu có thể nói thêm gì đó không?”
Giọng anh ôn hòa, ở trước mặt ba đứa nhỏ, có gắng biểu hiện nhẹ nhàng nhát có thẻ, chỉ sợ dọa đến ba đứa .
Mắt Lam Tử Tuấn khẽ đảo, sáng ngời như sao, cậu gật nhẹ: “Chú, chúng ta đi xuống ăn cơm trước đi, hình như ông đã trở lại.”
Lam Tử Tuần cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành bỗng nhiên ý thức được một vấn đè, tính cách của Tiểu Tuần giống hệt mình, tâm trí ỗn định, lại quỷ quyệt, hai lần đều bị thằng bé tránh được vấn đề.
Nếu là một đứa trẻ bằng tuổi, bình thường đều hỏi cái gì sẽ trả lời cái đó.
Tỷ như là Phi Dương, nó sẽ là hỏi gì đáp nấy.
Nhưng ba anh em Tiểu Tuần, rõ ràng cũng không dễ gạt như Vậy.
Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, đôi mắt đen láy liếc qua máy tính của Tiểu Tuần.
Lam Tử Tuấn hiểu ý của anh, khí thế rõ ràng chuyển biến, “Ba ngày nữa mới có thể để tập đoàn Lục Trăn hoạt động bình thường trở lại, cho nên, chú Lục, chú nhất định phải thay cháu giữ bí mật, không thể để mẹ biết, đừng khiến mẹ lo lắng.”
Lời nói bình thản của đứa trẻ hiểu chuyện khiến lòng người xót xa.
“Được, Tiểu Tuần, hãy yên tâm.”Lục Hạo Thành cười nói.
Hai người lúc này mới ra khỏi phòng.
Vừa ra tới, đã thầy Lam Hân đi từ trên tầng xuống.
Cô thay một bộ màu trắng, mái tóc xoăn mềm mại được búi lên cao, cái trán no đủ, ngũ quan tinh xảo, khiến cả người cô toát lên vẻ đẹp quyền rũ tự nhiên..
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô, một đôi mắt sáng như nước mùa thu, lóe ra trong suốt ý cười, khiến cô thật thuần khiết và xinh đẹp.
“Mẹ , con xuống trước giúp bà.”
Lam Tử Tuần nói xong, liền đi xuống dưới tầng.
Vẻ mặt không chút thay đổi khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhẹ, tựa hồ như muốn tạo cơ hội cho hai người còn lại.
Lục Hạo Thành cảm kích nhìn con trai, lần đầu tiên cảm giác có con thật có lợi biết bao, Lam Hân cười nói: “Lục Hạo Thành, mau đi thay quần áo xuống dưới ăn cơm đi.”
Trên đôi môi mềm mại của cô, màu hồng phán lấp lánh ánh nhũ quyền rũ.
Lục Hạo Thành nhìn thấy, yết hầu không tự chủ lên xuống, cô nhóc mê người này, còn muốn anh đợi đến bao giờ’ chứ?
“Được anh đi ngay.” Giọng nói khô khốc, quyến rũ lạ thường.