Chương :
Cô không muốn để trong lòng, nhưng luôn lơ đãng nhớ tới.
Là bởi vì mình trèo cao không nổi, mới có thể bị nhục mạ như vậy.
“Giai Kỳ…… ” Cố Ức Lâm muốn nói lại thôi, ghé mắt nhìn thoáng qua cô, anh biết chuyện này không thể gắp, phải chậm rãi.
Quá nhanh, sẽ phản tác dụng.
Đoạn đường tiếp theo, không ai mở miệng nói chuyện.
thượng trò chuyện một hồi lâu, Lục Hạo Thành trở về phòng làm việc.
Lam Hân lại xuống tầng , ba anh em Tiểu Tuấn đã trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Sở Phi Dương đang ở phòng khách chơi game.
Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ cũng ở đó.
Mộ Thanh nhìn Sở Phi Dương, nghiêm mặt lại, Dịch Thiên Kỳ, ngồi cạnh Mộ Thanh.
“Cha, mẹ , hai người chưa ngủ sao?”
Lam Hân đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mộ Thanh.
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Lam Lam, con xem mẹ con, suốt tôi nay chưa cười cái nào.”
“Ôi”
Lam Hân nhìn mẹ, chị Tư Tư cùng Cần Nghiên, Giai Kỳ đều còn không có trở về.
Lam Hân nhìn mẹ, thấy bà nghiêm mặt nhìn Sở Phi Dương đang chơi game, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân.
Tuy nhiên, trẻ nghiện chơi game không thể kiềm chế bản thân trong một hai ngày.
Đặc biệt là những đứa trẻ ở độ tuổi như Phi Dương, tò mò về mọi thứ, và chúng sẽ chỉ bỏ cuộc khi thực sự hiểu rõ mọi thứ mình tiếp xúc.
“Da! May mắn quá, đêm nay chơi pubg!”
Sở Phi Dương vui vẻ nhảy dựng lên trên sô pha.
Lam Hân động tác kích động này của thằng bé làm sợ tới mức trợn tròn mắt.
Sở Phi Dương không phải là thích chơi game nữa, mà là cả ngày trầm mê vào trò chơi.
Hiện giờ chỉ có thể dành thời gian hướng dẫn đúng đắn, mới có thể thay đổi thói quen của thằng bé.
“Ngồi xuống cho bà.”Mộ Thanh phẫn nộ quát.
s ” Sở Phi Dương đang hớn hở nghe được Mộ Thanh gầm lên giận dữ, liền ủ rũ “Bà ngoại, bà là lại làm sao vậy?Hằn học suốt buổi tối.”
Sở Phi Dương có chút nơm nớp lo sợ nhìn Mộ Thanh, mắy ngày nay bà ngoại nỗi giận lên đặc biệt khủng bó.
Mộ Thanh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Sở Phi Dương, cháu thật sự vẫn muốn tiếp tục như vậy sao?”
Sở Phi Dương nháy mắt cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lam Hân: “Mẹ, việc này không vội được, chờ sau khi đến trường, Phi Dương có thể chậm rãi sửa đổi lại .”
Mộ Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Lam Hân nói: “Lam Lam, tình huống của Phi Dương so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn, con không nhớ rõ, lúc ở thành phố Phàn, đứa nhỏ hàng xóm của chúng ta, bởi vì vừa đi đường vừa chơi game, cuối cùng bị rơi vào đường ống ngầm bên đường, bị thanh thép bên trong đâm vào bắp chân thiếu chút nữa tàn phế sao .
Phi Dương xuống cầu thang cũng chơi game, ăn cơm cũng chơi, trừ lúc ngủ ra nó không bao giờ rời di động .”
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, bà không biết nên làm cái gì bây giò’.
Mỗi ngày nhìn thấy đứa nhỏ này chơi game, bà đều sốt ruột thay nó.
Lam Hân cười cười: “Mẹ , từ từ sẽ đến, thằng bé nghiện chơi game , chỉ có thể chậm rãi dời đi sự chú ý, mẹ tin tưởng con, cho con thời gian hai tháng, tuyệt đối khiến thằng nhóc này giống anh em Tiểu Tuần, thích đọc sách.”
Mộ Thanh vừa nghe, trước mắt sáng ngời: “Lam Lam, đừng nói hai tháng , nửa năm để được như vậy, mẹ cũng rất vui vẻ .
Hiện tại nó không biết một chữ nào, cũng sắp đi học rồi, nghĩ đến liền sốt ruột.”
Lam Hân nhìn thoáng qua Sở Phi Dương đang cúi đầu, dựa theo kinh nghiệm dạy dỗ ba đứa trẻ của cô, quả thực rất khó sửa đổi tính cách thằng nhóc này.
Tuy rằng trong sách có nhiều thứ còn hấp dẫn hơn trò chơi.
“Thanh Thanh, tôi đã nói với bà, đứa nhỏ này cần từ từ răn dạy, bà quá nóng vội sẽ phản tác dụng. “Dịch Thiên Kỳ ở bên cạnh nói.
Mộ Thanh trừng mắt liếc chồng một cái, “Ông cũng là ông ngoại nó, không thể không quản.”
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Biết rồi, bà đó, tôi cũng không nói sẽ mặc kệ, nhưng phải từ từ.”
“Ông ngoại, ông đừng theo bà ngoại có ý tưởng đen tối.
Cháu như vậy rất tốt , đứa nhỏ như cháu néu không biết chơi game, sẽ bị người ta chê cười .”
Ba người: ..” Mộ Thanh cả giận nói: “Sở Phi Dương, tìm lý do thích hợp hơn được không?