Chương :
Bà ấy không muốn sống chung với tôi, từ khi bố vợ bỏ đi, bà ấy đã ra nước ngoài với anh trai, máy năm nay đến lễ mừng năm mới mới trở về, qua năm lại rời đi, vậy mà tốt với tôi chắc?”
Có Tích Hồng mối quan hệ mẹ chồng – con dâu thực sự rất căng thẳng, ông lại là người đứng giữa.
“Lúc đó chẳng phải bà không thích ở chung với mẹ sao?”
Thật ra, mẹ cũng không phải không thích ở chung, mà là không thích bà đem Có An An mang về đến nuôi nắng.
Mẹ từng nói qua, vừa tháy đến Cố An An, sẽ nhớ tới Lam Lam, tim bà như muốn chết đi nên quyết định ra ngoài sống với anh trai.
Lâm Mộng Nghỉ hơi nhíu mi, “Tôi chẳng lẽ còn có quyền lựa chọn sao Mẹ tự do đến rồi đi, có muốn giữ cũng không được?
Còn nữa, lần trước bà ấy trở về có nói, một năm đã qua, năm mới cũng qua nhanh thôi, tôi đoán sang năm bà ấy nhất định sẽ trở về, dù sao tuổi đã lớn, vẫn nên sống trong nước vẫn thích hợp hơn”
“Được!”
Có Tích Hồng vuốt cằm, vài năm nay, tính tình Mộng Nghi cũng thay đổi không ít.
Thỉnh thoảng cãi nhau với mẹ, cũng cảm giác thấy có chút vui vẻ .
Lâm Mộng Nghi “Chúng ta tìm được Lam Lam, ông không cần nói với mẹ, nếu ông nói, tôi đoán chừng sáng mai bà ấy sẽ bay trở về.”
Cố Tích Hồng gật gật đầu, nói tôi sẽ không nói cho mẹ biết.”
“Mộng Nghi, bà yên tâm đi, “Được!”
Lâm Mộng Nghỉ vừa lòng gật đầu, “Nhưng mà Tích Hồng, năm nay nếu mẹ trở về vào lễ mừng năm mới, ông chú ý một chút, đừng để bà làm khó Tần Ninh Trăn, mỗi một năm trở về, đều phải chế nhạo Tần Ninh Trăn đủ điều, dù sao hai nhà hiện tại là thông gia , bà ấy làm loạn thì rất xấu hỗ .”
Có Tích Hồng sửng sốt, đây cũng là một vấn đề đau đầu, mẹ luôn mắng Tần Ninh Trăn là hồ ly tinh.
Có Tích Hồng “Mộng Nghi, mẹ. tuổi lớn, cũng thích nói vài câu, Tần Ninh Trăn không phải cũng không quan tâm sao?”
Lâm Mộng Nghi tức giận nhìn chồng, “Đó mà là không quan tâm ư?
Cô ta nể mặt nhà họ Có mới không cùng mẹ chồng chấp nhặt .
Cho dù người ta là kẻ thứ ba, hiện tại đã ở cùng nhau sinh sống hơn mười mấy năm , mẹ cũng không thể mắng cả đời được?”
Có Tích Hồng hơi mím môi, thở dài một hơi, việc này , ông cũng làm không được, tính cách của mẹ khá tủy tiện, luôn muốn nói cái gì thì nói.
Lâm Mộng Nghi không nói chuyện nữa, dù sao thời gian mẹ chồng trở về vẫn còn dài.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Cố Tích Hồng bỗng nhiên đổ chuông .
Có Tích Hồng vừa thấy, ánh mắt sửng sót, bất đắc dĩ cười cười: “Mộng Nghi, chúng ta vừa nói đến mẹ, bà đã gọi điện tới .”
TẢ S, ” Lâm Mộng Nghi chột dạ nhìn nhìn chồng, mẹ chồng gọi điện thoại lúc này, là muốn nói cái gì?
Lâm Mộng Nghỉ: “Ông nghe điện thoại trước đi.”
Cố Tích Hồng “Alo! Mẹ, mẹ khỏe không?”
Đối diện truyền đến giọng nói từ ái “Tích Hồng, mẹ không tốt, mẹ đã đến sân bay rồi, mau tới đón mẹ.”
Có Tích Hồng sửng sốt, Lâm Mộng Nghi nhìn vẻ mặt chồng biến sắc, đáy lòng bỗng có dự cảm không lành.
Có Tích Hồng lo lắng nói: “Mẹ, sao mẹ trở về mà không gọi trước?”
“Hừ! Nếu ta gọi điện thoại trước, máy đứa có chịu để ta về không?
Mẹ nói với con, đứa con hoang của bác con đã cưới một phụ nữ kém cỏi, cả ngày ở nhà lười biếng. Mẹ vừa mới dọn dẹp phòng xong, cô ta đã bừa bộn khắp nơi , cũng không ra ngoài đi làm, cả ngày ở nhà ăn uống còn muốn có người hầu hạ, ta nhìn đau mắt nên tức giận về nước.”
Có Tích Hồng: “….. . ” Mẹ, đã lớn tuổi như vậy, đừng tùy hứng nữa! Trong lòng Cô Tích Hông nghĩ như vậy , nhưng cũng không dám nói ra.
“Làm sao?
Có qua đón bà già này không?
Con cũng chê ta già cả nhiều chuyện, có phải hay không?”
Cố Tích Hồng vội gật đầu: “Mẹ, mẹ có thể trở về con rất vui vẻ, con sẽ đến sân bay tới đón mẹ.”
Lâm Mộng Nghi vừa nghe, trừng lớn ánh mắt, bà hôm nay.
làm sao vậy, tự nhiên lại nhắc đến mẹ chồng.
Không nhắc thì tốt, nhắc tới lại có chuyện, mẹ chồng đã trạc tuổi rồi mà còn nhảy nhót như thế.