Chương :
“Lục tổng, tôi đến để xin lỗi.” Lâm Tử Thường cúi đầu, khuôn mặt tội lỗi: “chuyện lần trước vô cùng xin lỗi!”
Lâm Tử Thường không những không rời đi mà còn mạnh dạn bước vào, gương mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Lục Hạo Thành đang giận dữ, nhưng chưa đến mức muốn giết cô ta.
Hơn nữa, với gia thế của cô ta, Lục Hạo Thành không thẻ động vào cô ta.
Lâm Tử Thường có tự tin cũng có nền tảng.
Lục Hạo Thành nhìn Lâm Tử Thường không ngừng bước vào, hàng lông mày không ngừng chau lại, người phụ nữ: này rốt cuộc sao lên đây được vậy?
Là ai có gan, dám để người phụ nữ này lên đây vậy?
“Lục tổng, tôi thực sự chỉ muốn xin lỗi, chuyện lần trước, tôi luôn muốn đối mặt với Lục tổng để xin lỗi, nhưng sau đó không có cơ hội gặp Lục tổng.”
Trong lòng cô ta rất rõ, chỉ khi hợp tác với tập đoàn Lục Thị, mới có thẻ tiếp cận được Lục Hạo Thành.
Mà ngày hôm đó không hợp tác thành công với Lục Hạo Thành, cô ta và Âu Cảnh Nghiêu đã bàn xong chuyện hợp tác.
Nhưng điều mà cô ta không biết là, vào ngày đến thăm quan tập đoàn Lục Trân, Lục Hạo Thành đã nhìn thấy toàn bộ quá trình đau khổ của cô ta, vì vậy Lục Hạo Thành không ghét cô ta, mà là rất ghét.
Đương nhiên, chuyện lần trước cô ta và Cố An An tính kế anh, anh không hề quên.
Lục Hạo Thành anh không phải là một người hào phóng, đối với người tính kế mình, sẽ không bao giờ dễ dàng buông bỏ.
Chỉ là thời gian chưa đến mà thôi, có những chuyện cần cơ hội và hoàn cảnh thích hợp.
Lục Hạo Thành nhìn cô ta ngày càng gần gũi hơn, hàng lông mày càng ngày càng lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, đường viền lạnh và cứng, rất đáng sợ.
“Xin lỗi cô cũng nói rồi, đi đi!” Gương mặt điềm đạm của Lục Hạo Thành khiến mọi người khiếp sợ.
Lâm Tử Thường không dễ dàng để gặp Lục Hạo Thành, nên đâu dễ dàng rời đi như vậy chứ, bây giờ là cơ hội tốt nhất để đơn độc tiếp xúc với Lục Hạo Thành mà.
Cô ta luôn tràn đầy hy vọng vào tình yêu, theo ý kiến của cô ta, tình yêu là phải kết hôn với bánh mì.
Cô ta nhìn Lục Hạo Thành cười nhẹ nhàng: “Lục tổng, chỉ bằng, chúng ta hãy nói chuyện một chút? Bây giò chúng ta cũng đang là quan hệ hợp tác.”
“Tôi tăng ca!” Lục Hạo Thành nói lạnh lùng, như thể đã mắt đi kiên nhẫn.
Lâm Tử Thường mỉm cười: “xin lỗi, đã làm phiền Lục tổng tăng ca rồi, tôi pha cho Lục tổng một tách cà phê nhé?”
Lâm Tử Thường mỉm cười, cho dù Lục Hạo Thành có biểu cảm gì đi nữa, cũng bỏ túi xách xuống, và đi đến bên máy pha cà phê cách đó không xa.
Lục Hạo Thành hiếm khi xuất hiện trước công chúng, chỉ có trên các tạp chí tài chính nỗi tiếng, lúc anh xuất hiện trên trang bìa, mới có thể nhìn thấy anh.
Vẻ ngoài lạnh lùng và nhan sắc khiến cả thế giới bàng hoàng đã hút trái tim của nhiều thiêu nữ.
Lâm Tử Thường đã theo dõi tin tức ở trong nước, trong đó tin tức của Lục Hạo Thành là tin mà cô ta quan tâm nhất.
Bây giờ có thể pha cho anh một tách cà phê, điều này khiến cho cô ta cảm thấy hạnh phúc như ôm Bạch mã hoàng tử của mình vậy.
Lục Hạo Thành nhìn Lâm Tử Thường chạm vào máy pha cà phê của mình, khuôn mặt anh ghét bỏ nhìn Lâm Tử Thường, có vẻ như chiếc máy pha cà phê này nên đi rồi, dùng khoảng nửa năm, đã đến lúc phải thay rồi.
Xem ra chú bảo vệ ở cửa cũng nên thay rồi, ngay cả một người phụ nữ cũng không thể cản lại.
Gương mặt của Lục Hạo Thành khó coi bắt thường, trong khi Lâm Tử Thường vui vẻ pha cà phê.
Sau khi Lâm Tử Thường pha cà phê xong, mỉm cười và mang cà phê đến cho. Lục Hạo Thành.
Khuôn mặt Lục Hạo Thành không thể che giấu sự ghét bỏ, sao anh không biết rằng thế giới này, lại có người phụ nữ dày mặt như vậy cơ chứ.
Họ đều nói rằng phụ nữ quan tâm nhát là sỉ diện của mình, nhưng có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không?
Lâm Tử Thường biết Lục Hạo Thành lạnh lùng, đàn ông đều như vậy, lúc chưa quen, đối với phụ nữ như chống trộm, nhưng một khi quen với phụ nữ rồi, không phải là như nhau sao?
Trong những năm qua, cô ta đã gặp nhiều đàn ông với tất cả hình dạng và màu sắc khác nhau, và cô ta không tin rằng cô ta không thể hạ gục được Lục Hạo Thành.
“Lục tổng, thử cà phê tôi pha đi.” Lâm Tử Thường đích thân bưng tách cà phê đến cho Lục Hạo Thành.
Cô ta rất tự tin vào kỹ năng pha cà phê của mình, cô ta đã học được điều đó.
Lục Hạo Thành thờ ơ nhìn tách cà phê trước mặt, anh gầm lên không cảm xúc: “tôi bảo cô cút, tai cô bị điếc sao?”