Chương :
Lục Hạo Thành đối với người mình không thích, những lời cay nghiệt đều có thể nói ra.
Lâm Tử Thường lại nghe được từ cút này, cả người đều ngây ra, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, từ miệng Lục Hạo Thành lại nói ra được lời như vậy.
Tách cà phê trong tay cô ta gần như không thể bưng vững, làm đổ nó ra, lắc lư một lúc, cô ta mới giữ được, nhưng cà phê mới pha hơi nóng, nên làm đổ một ít lên bàn tay trắng của cô ta.
“Ah…” Lần này cô ta giữ không vững, tách cà phê đổ theo hướng của Lục Hạo Thành.
“Ào ào…”
Thấy không đúng nên Lục Hạo Thành nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn là muộn một bước, cà phê nóng, ngay lập tức văng lên chiếc áo sơ mi trắng, nhiệt độ nóng khiến anh chau mày.
Khuôn mặt ảm đạm, đây tức giận.
“Khồn kiếp!” Anh chửi một câu và nhanh chóng gỡ nút áo Sơ mi của mình.
Anh nhanh chóng cởi áo ra và vứt nó đi.
Lâm Tử Thường ở bên cạnh sợ hãi đến ngốc, để cô ta nằm mơ tám đời cũng không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy.
Cô ta chỉ muốn hòa thuận với Lục Hạo Thành, tại sao ngay cả ông trời cũng không giúp cô ta vậy?
“Lục tổng, xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý đó.” Đến khi Lâm Tử Thường phản ứng lại thì nhanh chóng xin lỗi.
Mà sự tức giận của Lục Hạo Thành đã đạt đến đỉnh cao của sự sụp đổ.
Quay người muốn đi thay quần áo.
Lâm Tử Thường nhìn vóc dáng khỏe khoán đó, bỗng nhiên ngây ra, mê mụi nhìn một lúc, cô ta cũng không biết bản thân đã dũng cảm đi đâu, cô ta nhanh chóng đi theo qua đó, không thể ngăn cản được ôm đằng sau Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành ngây ra, khắp người cứng đơ đứng tại chỗ, cảm giác ghê tởm phun ra từ đáy lòng.
Sau năm sống, không người phụ nữ nào dám chạm vào cơ thể mình như thế này ngoại trừ Lam Hân.
Hơi thở mê mụi của Lâm Tử Thường thuộc về hơi thở của Lục Hạo Thành, người đàn ông này, chính là thần, khiến cho mọi người nhìn thấy, sẽ không bao giờ bước ra khỏi hồ của anh.
Khuôn mặt của Lục Hạo Thành mang theo sự tức giận, đùng đùng quay lại.
Mà Lam Hân đúng lúc đẩy cửa vào, tắt cả mọi chuyện đều trùng hợp như vậy.
Lục Hạo Thành ngẳng mặt lên, đúng lúc nhìn vào đôi mắt bàng hoàng của Lam Hân.
“Mẹ ơi!” Lam Hân không thể không thốt lên, nhìn hai người họ “ôm” nhau, Lam Hân gần như ngớ ngắn, là ai nói Lục Hạo Thành là nam thần không gần nữ sắc chứ.
Là ai nói, nhìn cô ta ra cô không đánh cô ta, hoàn toàn không đánh “cô ta”.
Không phải nói là ngoại trừ cô, chưa “đụng” qua người phụ nữ khác sao?
Đây coi như là vả mặt rồi nhỉ, với lại vả còn nhanh nữa.
Nhưng tại sao đáy lòng lại khó chịu như vậy chứ?
Đây có phải là người đàn ông nói yêu cô không?
Lam Hân chớp mắt và bật khóc.
Đáng chết, cô không muốn khóc, cô khóc cái gì chứ, không phải chỉ thất tình thôi sao?
Lục Hạo Thành cũng không nghĩ rằng, Lam Hân sẽ quay lại, khoảnh khắc nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào, khắp người anh giống như bị sét đánh.
Lục Hạo Thành cũng muốn nhìn thấy phản ứng của Lam Hân, dù sao cảm xúc của cô bé này về bản thân đôi khi có đôi khi không, nhưng điều này, đợi đến khi Lam Hân rơi nước mắt, trái tim của anh đau hơn bao giờ hết.
Cô bé này trong lòng có anh, trong lòng Lục Hạo Thành vui mừng.
Tuy nhiên, Lam Lam của anh khóc rồi.
Trong lòng Lục Hạo Thành đau không gì so sánh được.
Lâm Tử Thường nghe thấy giọng nói của Lam Hân, liền nắm tay Lục Hạo Thành, ngày càng chặt chẽ, chết cũng không chịu buông bỏ.
“Buông ra!” Lục Hạo Thành gầm lên, nhưng anh mắt lại nhìn Lam Hân rơi nước mắt, Lục Hạo Thành lúc này không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, mà hoảng SỢ.
Đẩy mạnh Lâm Tử Thường ra.
Anh đã sử dụng lực mạnh, eo của Lâm Tử Thường đập mạnh vào bàn làm việc phía sau, cơn đau khiến nước mắt cô ta trào ra.