Chương :
Cha con còn có thể là ai, đương nhiên là chú Lục , chú Lục đã ôm mẹ rồi , chẳng lẽ mẹ còn nghĩ đến người đàn ông khác sao?
Không thể được, con đã nhận định , chú Lục là cha của bọn con.”
Lam Hân vừa nghe con gái nói xong, không khỏi đỏ mặt, chuyện này bàn khi nào vậy?
Sao cô lại không biết?
Lam Hân lải nhải: “Kỳ Kỳ, con nít như con thì biết cái gì?
Không hiểu thì đừng nói lung tung, đi ăn cơm đi, cơm nước xong lập tức về nhà ngủ, ngày mai còn phải đến trường báo danh, chuyện không nên nghĩ thì đừng nghĩ.”
Kỳ Kỳ: “Mẹ, đã biết đã biết, mẹ cũng nhanh đi ăn cơm với cha, ăn xong lại cùng cha sinh thêm một em trai, sinh xong hãy trở về.”
Lam Tử Kỳ nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà cửa hàng ăn của Trầm Giai Kỳ , một bàn đông người, đều khiếp sợ nhìn cô gái nhỏ điên cuồng trước mặt mình.
Lục Tư Tư nhìn Lam Tử Kỳ hỏi: “Kỳ Kỳ, cháu học từ đâu vậy ?”
Lam Tử Kỳ lên di động trong tay, nghiêm túc nói: “Bác, giờ đã là thời nào rồi , trẻ con đều đã sớm trưởng thành, bí mật nhỏ của người lớn có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn trẻ chúng cháu chắc?
Cho nên mọi người bình thường nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu , di động trong tay cháu, muốn tra cái gì đều tra được, di động không dùng được còn có thể dùng máy tính, cần người khác phải dạy sao?”
Lục Tư Tư trừng mắt nhìn Cẩn Nghiên, trong lòng không thể không thừa nhận, hiện tại máy đứa nhỏ thật nguy hiểm.
Cầm lên di động liền thấy bản thân không gì làm không được.
Mà Lam Hân ở bên kia, cũng bị lời con gái mình làm cho sợ ngây người.
Kỳ Kỳ vậy mà bảo cô cùng Lục Hạo Thành đi sinh em trai?
Cô con gái này. …… Lục Hạo Thành lại cười thâm ý nhìn Lam Hân.
Anh hơi cúi người, thấp giọng nói bên tai cô: “Lam Lam, hay là đêm nay chúng ta đi sinh em trai cho Kỳ Kỳ đi.”
Lam Hân trừng mắt liếc anh một cái “Lục Hạo Thành, có phải là anh dạy hư con gái em không vậy?
Anh xem xem nó đã nói cái gì?”
Lục Hạo Thành cảm giác oan uỗng vọt lên đỉnh đầu, vẻ mặt anh ủy khuất nhìn cô: “Lam Lam, sao anh có thể dạy con máy thứ này chứ?
Em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Hừ!”
Lam Hân hừ lạnh một tiếng, I cùng anh so đo thì đêm nay không cần trở về, “Anh còn muốn tiếp tục tăng ca không?”
Lục Hạo Thành cười lắc đầu: “Đã xong xuôi rồi, không cần tiếp tục, chúng ta đi ăn cơm.”
Lục Hạo Thành nói xong liền đứng dậy, ở trên thương trường anh luôn là sắm vai là một doanh nhân hoàn hảo.
Nhưng trong cuộc sóng, anh không thẻ là người hoàn hảo, cuộc đời anh đầy đau thương, đầy chờ đợi, đầy những điều điều đau thương.
Nhưng hiện tại thì khác, giờ anh cảm thấy cuộc đời mình càng ngày càng viên mãn. Với niềm hạnh phúc như vậy, anh vẫn muốn tiếp tục đi tiếp.
Lỗ triệu đã tính là cái gì?
Cho anh mười triệu cũng không thể mua được tình thân.
Lam Lam của anh là quan trọng nhất! Lục Hạo Thành cầm áo khoác mặc vào, Lam Hân cũng đứng dậy, lau sạch cà phê trên bàn.
“Lục Hạo Thành, nếu anh cảm thấy không thoải mái, chúng ta đi đến bệnh viện xem chút, đừng để bị bỏng .”Lam Hân vừa nói vừa lau bàn.
Lục Hạo Thành nhìn hành động của cô, ôn nhu. cười cười, khoảng thời gian ám áp yên tĩnh này đặc biệt thoải mái, trên người cô tản ra khí chất sạch sẽ đơn thuần, khiến người vùng vẫy trong giới thành thị bùn lầy bao lâu nay như anh, nhận định được một thế giới hoàn toàn mới.
Trong những năm qua, để phát triển sự nghiệp, để bon chen trong giới kinh doanh, anh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám buông lỏng, ngày ngày đêm đêm không ngừng vì công việc, thầm nghĩ lúc chờ người nào đó trở về, anh có thể thư thái đứng trước mặt cô, có tư cách nói: “Lam Lam, anh hiện tại có khả năng mang lại hạnh phúc cho em .”
Chỉ muốn nói một câu như vậy mà thôi!
Anh đi qua, ôm lấy cô từ phía sau.
Lam Hân ngừng động tác, cười nói: “Làm sao vậy?”