Chương :
Lục Hạo Thành cong môi cười: “Không muốn rời xa em, một giây cũng không muốn.”
Lam Hân quay đầu lại cười với anh, cảm giác người đàn ông này không khác gì trẻ con, thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ trong lòng anh.
“Lam Lam, trước khi em trở về, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, những lúc nhìn đến đống tài liệu kinh doanh chán ngất, hình ảnh em lại xuất hiện trong đầu, nhưng tất cả đều không hạnh phúc bằng thời điểm em có mặt ở đây.”
Trước kia, anh nghĩ về cô lúc nhỏ, giờ hình ảnh hồi nhỏ đã chuyển sang khuôn mặt hiện tại, nếu nói nghĩ về cô cả nghìn lần mỗi đêm cũng không nói sai.
Giọng nói ngọt ngào và nụ cười dịu dàng của cô sẽ luôn ập đến trong tâm trí anh mà không hề báo trước..
Lam Hân mỉm cười, đáy lòng đau xót: “Em đã trở lại bên cạnh anh lâu như vậy , cho nên, không cần lo lắng nữa, em sẽ không rời khỏi anh.”
Dù đã xa nhau mười máy năm nhưng giờ đây họ không còn là những người xa lạ.
“Được! Lam Lam không rời khỏi anh, thật tốt!”
Lục Hạo Thành thỏa mãn nhắm mắt, ý cười trên khóe môi thật lâu không tiêu tan.
Giọng Lam Hân ôn nhu: “Chúng ta đi ăn cơm đi, em đã đói bụng lắm rồi!”
Cô ăn ít, đói lại mau, bụng đói khiến cô nhăn mặt.
“Đi! Chúng ta đi ăn cơm.”Lục Hạo Thành lôi kéo cô, cùng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đã gặp ngay Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn hai người, ánh mắt chọt lóe, nhưng trên mặt không có gì biến hóa, “Tan tầm rồi à.”
“Ù!”Lục Hạo Thành khẽ gật đầu.
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi vừa điều ta ra một việc.”
Lục Hạo Thành: “Sau giờ, trò chuyện trên WeChat.”
Âu Cảnh Nghiêu không nói nhiều, anh gật đầu, lập tức quay người đi thẳng.
Lam Hân nhìn theo bóng lưng người trước mắt, luôn cảm thấy Âu Cảnh Nghiêu thật là không nhiễm khói lửa chốn trần gian.
Một người đàn ông nho nhã dịu dàng như vậy, năng lực lại tốt, vẻ ngoài đẹp trai, rốt cuộc cô gái thế nào mới có thể xứng với?
Lục Hạo Thành ghé mắt, thấy cô nhìn theo bóng lưng Âu Cảnh Nghiêu với hai mắt tỏa sáng, đen mặt hỏi: “Lam Lam, anh không đẹp bằng Âu Cảnh Nghiêu bộ sao?”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của anh, lập tức nỏi lên ý nghĩ muốn trêu chọc “Lục Hạo Thành, không có sự tin tưởng với bản thân sao?”
Lục Hạo Thành kiêu ngạo cười: “Anh vẫn luôn rất tự tin, so với Âu Cảnh Nghiêu anh càng có sức hút hơn.
Tên đó ít nói hơn cả anh, còn lạnh lùng hơn, lầm lì hơn, phụ nữ nào sẽ thích cậu ta?
Có người nào thích cũng chỉ thích tiền mà thôi .
Người này khả năng cả đời sex phải độc thân .”
Lục Hạo Thành lúc này không còn nghĩ đến tình anh em gì nữa, chỉ biết bôi xáu Âu Cảnh Nghiêu.
Lam Hân bị sửng sốt , nhìn vẻ kiêu ngạo của người đàn ông bên cạnh, lúc này anh như tỏa sáng, nụ cười mê hoặc người khác.
“Âu Cảnh Nghiêu nếu nghe được anh nói máy lời này, nhất định sẽ tổn thương .”Lam Hân nói.
Lục Hạo Thành “Cậu ta đã sớm đi vào thang máy rồi, còn nghe được chắc?”
Ngay lúc Lục Hạo Thành vừa nói hết câu, cửa thang máy mà Âu Cảnh Nghiêu vào bỗng nhiên mở ra.
Âu Cảnh Nghiêu vẻ u ám nhìn người anh em của mình.
Ý cười trên mặt Lục Hạo Thành nháy mắt đông cức, loại cảm giác bị người khác bắt gặp khi đang nói xấu họ khiến mặt anh nóng bừng.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn qua, nhưng vẻ mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Lam Hân cũng lập tức thấy xấu hổ, không có gì xấu hổ hơn so với việc nói xấu sau lưng người khác lại bị người ta phát hiện.
Lúc này, hai mắt Âu Cảnh Nghiêu như có ánh lửa lập lòe.
Lục Hạo Thành cũng khó xử, anh chưa từng nói xấu anh em, khó khăn lắm mới nói trước mặt người phụ nữ mình thích, sao lại bị cậu ta bắt được chứ?
Anh đã tận mắt nhìn đối phương tiến vào thang máy, vậy mà cậu ta cũng chưa đi, Âu Cảnh Nghiêu cũng đủ xấu xa .