Chương :
Bà nội Cố ngồi ở phòng khách xem TV, vừa thấy hành động này của con dâu, hạ kính lão, đôi mắt minh mẫn nhìn chằm chằm Lâm Mộng Nghi.
Bà nói khẽ với Cố Ức Sầm: “Sầm Sầm, mẹ cháu hôm nay.
trúng gió gì vậy, còn tự mình xuống bếp nấu cơm, nó đến nhà chúng ta đã vài chục năm rồi , ngoại trừ vì con gái nấu cơm, cũng chưa làm cho bà già này bao giờ.
Chẳng lẽ, thằng nhóc của nhà bên cạnh, lại được lòng nó vậy sao?”
Giọng Bà nội Cố ghen tị , Lâm Mộng Nghỉ tuy rằng tính cách mạnh bạo, ngay thẳng một chút, nhưng là làm dâu nhà thế gia , còn hơn đám yêu tỉnh trẻ đẹp ngoài kia, vẫn là cô con dâu khiến bà vừa lòng .
Cố Ức Sầm cười nói: “Bà nội, là A Thành cùng bạn gái đến đây, A Thành giúp nhà chúng ta rất nhiều, mẹ tự mình xuống bếp cũng phải.”
Cố Ức Lâm ở một bên nghe anh cả nhà mình giải thích, bỗng nhiên phát hiện anh cả thay đổi rất nhiều, không còn quá cảm tính như trước kia nữa.
Nếu là trước kia, anh ấy chắc chắn sẽ thở ra một cậu, “Bà nội, thì đúng là con gái mẹ mà.”
Anh cả quá ngay thẳng, ít nhiều có điểm giống mẹ.
Lần này, cũng không tệ lắm! Cố Ức Lâm vừa lòng cười cười.
Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đi đến.
“Mẹt”
Lam Lam nhẹ nhàng gọi một tiếng.”Lam Lam, mau vào.”
Lâm Mộng Nghi nhìn thấy con gái, vô cùng vui vẻ, điều khiến lòng bà chua xót chính là, con gái mình sau khi mất tích trở về, lại lầy phương thức này về thăm nhà “Bác gái Có.”Lục Hạo Thành kêu một tiếng.
“A Thành, cảm ơn cháu! Mau vào đi.”
Lúc này, Cố Tích Hồng cũng đã đi tới, “Lam Lam.”
“Cha!”Lam Hân nén giọng gọi một tiếng.
Bà nội Cố vẫn luôn nhìn Lam Hân, thấy mọi người rất hòa hợp.
“Sầm Sầm, Lâm Lâm, có phải hay ta mắt mờ rồi không?
Sao ta cứ cảm thấy mẹ hai đứa đối với cô gái kia như con gái mình vậy.”
Bà nội Cố nghi ngờ, muốn nói, người ít khi để ý đến bà như Lâm Mộng Nghi, cho tới bây giờ cùng bà nói chuyện ngọt ngào chưa đến ba câu.
Càng miễn đến chuyện cười tủm tỉm nói nói cười cười.
Cố Ức Lâm cười nói: “Bà nội, mẹ hiện tại thay đổi rất nhiều, bà không phát hiện ra sao?”
Bà nội Cố vừa nghe, vẻ mặt có chút khó coi, sao bà không có cảm giác vậy.
Lúc này, Lục Hạo Thành đã đưa Lam Hân đến trước mặt bà nội Cố.
Lam Hân hướng tới Có Ức Lâm cùng Cố Ức Sầm gật đầu.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua bà nội Có, thấy bà vẫn tràn đầy tinh thần , anh cười cười: “Bà nội, bà đã trở lại.”
Bà nội Cố vừa thấy, liền nhướng mày, “AI! Cam nhỏ, cháu càng ngày càng thành thục ổn trọng .”Giọng nói thân thương như nhìn thấy cháu trai của mình.
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, “Cam nhỏ” , đây là biệt danh của anh sao?
Lục Hạo Thành cũng bát đắc dĩ, bà nội Cố từ nhỏ đã thích gọi anh như vậy “Bà nội Có, đây là bạn gái cháu, Lam Hân.”Lục Hạo Thành cười giới thiệu.
“Chào bà nội!”
Giọng Lam Hân ngọt ngào, ý cười trong sáng, bà nội Cố vừa thấy, vô cùng thích.
“Được được! Cô gái nhỏ, cháu đã thu phục được cam nhỏ nhà chúng ta , thằng bé này, từ nhỏ đã ngang bước, chỉ có nhà cô nhóc nhà chúng ta mới có thể nói được nó, hiện tại có cháu, cam nhỏ đã có thể an tâm hơn.”