Chương :
Giọng cô gái nhỏ ấm áp, mang theo mấy phần nũng nịu.
Lục Hạo Thành chấn động, Lam Hân say rượu nói chuyện bạo dạn như vậy sao? Nhưng anh lại vô cùng thích.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, nghiêng đâu cười nhìn anh, “Lục Hạo Thành, sao anh lại đẹp trai như vậy?
Làm hại em thích anh .
Nhưng trúng độc của anh, muốn cùng anh trải qua cả đời.”
Lục Hạo Thành đáy mắt xẹt qua một ta kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng), vẫn lẳng lặng cười nhìn cô gái nhỏ, đều nói rượu vào lời ra, trong lòng Lam Lam đúng là có anh.
“Lam Lam, anh cũng muốn cùng em trải qua một đời, cho nên, nhớ kỹ lời em vừa nói, cả đời này không được rời khỏi anh, biết không?”
Ánh mắt Lục Hạo Thành ôn nhu, vươn tay vốt ve hai má Lam Hân, nhiệt độ nóng ấm khiến anh giật mình, cô gái của mình đúng là say thật rồi.
Lam Hân cảm giác được nhiệt độ mát mẻ từ anh, có chút lưu luyến dùng mặt cọ vào tay anh, mơ mơ màng màng đồng ý “Được, không rời khỏi anh, cho dù phải rời khỏi, cũng sẽ trộm rời đi, không cho anh biết.”
Lc Hạo Thanh:.( .. Anh bắt đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc say rất nhiều.
“Lam Lam, anh đưa em trở về nghỉ ngơi.”
Lục Hạo Thành nói xong liền đỡ cô đứng dậy.
“Được, chúng ta về nhà.”Lam Hân cười khẽ .
Lục Hạo Thành ngồi xổm xuống, muốn đỡ cô đứng lên, Lam Hân di chuyển, bổ nhào về phía Lục Hạo Thành, hai tay ôm lấy cổ Lục Hạo Thành. hơi thở ấm áp của cô phun sau gáy anh.
Lục Hạo Thành cứng người, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, yết hầu anh căng thẳng, cảm giác được nhiệt độ nóng ấm trên người đối phương, theo bản năng ôm chặt lấy cô.
Lam Lam nhà chúng ta say, hiện tại trở về đi.”Lục Hạo Thành ôm lấy cô đi ra ngoài.
Tô Cảnh Minh đang chờ bên ngoài thấy cảnh này, trợn tròn mắt ..
“Lục Hạo Thành, cậu làm cái gì vậy?Cô ấy làm sao vậy.”
Anh nhìn Lam Hân trong lòng Lục Hạo Thành mặt đỏ như quả táo.
Người phụ nữ này thật là, không biết uống rượu thì giả vờ cái gì, nhìn xem, như bây giờ khó coi chét được, đều đã lao vào ngực người khác còn không tự biết.
Lục Hạo Thành: “Say!”
Tô Cảnh Minh vẻ mặt”Cậu thật lợi hại” , một người chuốc.
say hai người.Giám đốc Lê kia vừa rồi lên xe thì bát tỉnh nhân sự, lúc đầu còn gây cho anh đống phiền toái.
“Lục Hạo Thành, cậu tuyệt đối là con trời, làm cái gì cũng lợi hại, từ trong ra ngoài tỏa ra sức hút, khiến tôi cũng thành fan của cậu , một người chuốc say hai người, cậu đúng là trâu bò.”
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt kính nễ giơ ngón tay cái lên.
Tửu lượng của giám đốc Lê, anh cũng là rõ ràng .
Lục Hạo Thành liếc mắt một cái “Giám đốc Lê là do Lam Lam chuốc say .”
(CGhÓ HỒN, vì Tô Cảnh Minh giật mình nhìn Lục Hạo Thành, thì ra cậu ta không uống rượu chỉ ngồi nhìn.
“Sao cậu không nói sớm, làm hại ta tôi khen ngợi tốn nước bọt, thì ra cảm tình đúng là đàn gảy tai trâu.”
Lục Hạo Thành: “?”Âm trầm nhìn Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh thấy vậy đã biết mình nói sai.
“Ha hả. .. Không phải đàn gảy tai trâu, mà là trâu nghe đánh đàn… A…” Tô Cảnh Minh lúng túng, vậy không phải nói mình là trâu sao?
Lục Hạo Thành “Đi lái xe.”
“Được!”Tô Cảnh Minh lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lam Hân theo bóng dáng Tô Cảnh Minh ,, cười nói: “Anh ta bị sói đuổi theo sao, chạy còn nhanh hơn thỏ nữa?”
Tô Cảnh Minh vừa bước ra cửa, miệng nhếch lên, dưới chân vấp một cú, thiếu chút nữa té ngã trên đất, vừa rồi trong nháy mắt, anh cảm giác Lục Hạo Thành so với sói còn đáng sợ hơn.