Chương :
Lam Hân vẻ mặt đau lòng nhìn con gái, trước kia cô không thèm để ý, không nghĩ tới sẽ xảy ra ảnh hưởng lớn tới bọn nhỏ.
Cô thật sự sai lầm rồi.
Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ, nước miếng có thể dìm chết người, có thể gây áp lực cực lớn tới tinh thần của một người, thay đổi hoàn cảnh cuộc sống xung quanh người đó, là sự tồn tại khủng khiếp vô hình tổn thương người ta.
Lúc đó khi ở nhà họ Khương cô đã từng trải qua, cảm giác đó khiến người ta trở nên cực đoan, những lời đồn đãi nhảm nhí sẽ trở thành vết thương lòng.
Vì vậy, cô tự tạo cho mình một tâm lý tốt, không quan tâm đến những lời đồn đại trên mạng, khi thói quen hình thành, dần dần cô thật sự không quan tâm đến nữa.
Nhưng dù cô không thèm để ý, nó vẫn sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh và hoàn cảnh xung quanh mình, cùng người thân lẫn mấy đứa nhỏ.
“Mẹ Kỳ Kỳ, tuy rằng tôi không quá chú ý tới chuyện trên mạng, chỉ chú tới vấn đề phát triển của trẻ em, Sự trưởng thành và giá trị hiện tại của chúng rất quan trọng, và chúng ta phải cho chúng những hướng dẫn chính xác.”
Cô Chu nói đúng, Lam Hân nặng nề mà gật đầu.
“Thưa cô, tôi sẽ chú ý .”Lam Hân mang vẻ mặt áy náy, lau nước mắt cho con gái.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Điềm Điềm, lập tức, anh ôm Kỳ Kỳ vào lòng, xoay người nhìn Tần Hoài, ánh mắt âm trầm gần từng tiếng : “Những lời này, đều là anh nói với con gái mình ”
Tần Hoài quỳ xuống trước mặt Lục Hạo Thành, vẻ mặt mặt xám như tro tàn: “Giám đốc Lục, là tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên nói mấy lời này trước mặt trẻ con.
Giám đốc Lục, xin anh hãy bỏ qua lần này!”
Bà Tần kia vừa thấy, vừa nghe tiếng gọi giám đốc Lục, bỗng nhiên nhớ tới, lại thấy chồng mình vừa quỳ xuống, cũng chọt nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt lúc này nhìn Lục Hạo Thành cũng trở nên khúm núm.
Giám đốc Lục, Lục Hạo Thành, sao có thể, sao anh ta lại ở chỗ này?
Lục Hạo Thành lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Tần Hoài.
Tần Hoài chỉ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, cảm giác ớn lạnh từ xương tủy.
Mà một cô giáo Chu đứng một bên cũng trợn tròn mắt, cha Điềm Điềm rốt cuộc sợ hãi Lục Hạo Thành đến đâu, mới có thể như vậy quỳ trên mặt đắt.
“Cha, đứng lên đi, sao phải quỳ lạy người ta?
Chú kia cũng không phải hoàng đế, nhà ông bà rất quyền thế, cha không phải đã nói ở trong này không có ai không sợ nhà chúng ta sao?Cha xem đó, giáo viên ở trường cũng khách khí với chúng ta đó thôi.”
Tần Điềm Điềm vừa cha mình quỳ xuống, rất đau lòng .
Lam Hân không nói nên lời, sao họ có thể nói những lời này trước mặt trẻ con chứ, đứa nhỏ sẽ rất dễ học cái xấu.
Đôi khi người lớn chỉ vô tình, nhưng trẻ con sẽ nhớ rất lâu.
Cô nhớ rõ có một lần cô đi đón ba anh em Tiểu Tuấn tan học, lúc dẫn mấy đứa đi ăn mì, gặp một cặp chị em học năm hai ở cùng khu, cũng biết cô.
Cô tùy ý hỏi một câu, “Cha mẹ các cháu đâu?
Sao còn chưa đến đón?”
Kết quả người em đã nói: “Cha cháu ở nhà ngủ, là là quản lý ba cửa hàng, tệ một tháng, đủ để nuôi cả gia đình.”
Lúc ấy cô nhớ rõ vẻ mặt kiêu ngạo của đứa trẻ, khiến cô có chút không nói nên lời.
Giáo dục trẻ em luôn là vấn đề đau đầu, đặc biệt là sau bậc tiểu học, nhiều thứ có thể được phản ánh ngay lập tức và một số việc thực sự cần được hướng dẫn chính xác..
Lục Hạo Thành vẫn đứng lặng không nói gì, từ trong đôi mắt đen láy, ánh sáng tỏa ra với sự lạnh lẽo sâu thẳm, mọi thứ xung quanh như đông cứng lại.
Tần Hoài như gặp phải kẻ địch mạnh, toàn thân run rầy.
Lục Hạo Thành gắn từng chữ: “Anh nói, con gói tôi không có cha?”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Tần Hoài cẩn thận nâng mắt liếc Lục Hạo Thành, không dám gật đầu hay lắc đầu, vẻ mặt như sắp khóc, tái nhọt sợ hãi.
Lục Hạo Thành đột nhiên cao giọng: “Nói đi, sao không không nói?”