Chương :
Nhưng Lục Hạo Thành đã sớm biết chuyện này, nhưng anh không nói cho cô, khiến cô chẳng hay biết gì, điểm này, cô tuyệt không thể tha thứ.
Ánh mắt Lam Hân có tầng hơi nước, bỗng nhiên ngẳắng đầu nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vừa thấy cô như vậy , đáy lòng căng thẳng, cô vẫn tức giận.
Anh biết cô mà biết chuyện thì nhất định rất tức giận, cho nên cho tới nay vẫn từ từ tới gần cô, nghĩ muốn đợi trong lòng cô có anh, sẽ đem chuyện này nói ra, cứ như vậy, bọn họ sẽ không phải chia xa.
Lam Hân run rẩy hỏi: “Buổi tối bảy năm trước, thật sự là anh sao?”
Lục Hạo Thành gật đầu “Lam Lam, thật là anh, đồng hồ đeo tay của anh em cầm đi, em không nhìn mặt sau đồng hồ đúng không?
Trên đó có ký hiệu riêng của anh.”
Lam Hân sửng sốt, cô quả thực không nhìn qua chiếc đồng hồ kia, cô loáng thoáng nhớ rõ còn có một cái nhẫn, nhưng hai thứ này sẽ khiến cô nhớ tới chuyện đã xảy ra bảy năm trước, cô không muốn nhìn chứ đừng nói là chạm vào. .
“Vì sao không nói cho em biết?”
Nước mắt Lam Hân chảy xuống, đáy lòng cũng không quá tức giận, bởi vì là anh, cô còn cảm thấy biết ơn.
Nếu là người khác, cô thật sự không thẻ chấp nhận.
Cô lúc nào cũng lo lắng , có người sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đòi tranh giành mấy đứa nhỏ, đôi khi nằm mơ cũng bị bừng tỉnh, trong mơ có một người đàn ông muốn dẫn con cô đi, mỗi khi mơ thấy, cô luôn nghĩ giấu ba đứa nhỏ trong nhà.
Lục Hạo Thành nhìn cô khóc, đáy lòng đau đón: “Thật vất vả tìm được em, anh nghĩ muốn nói cho em, đáng tiếc bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, lần trước chị và Nhạc Cẩn Nghiên nói vậy, anh đã định nói.
Còn có lúc chúng ta đến khách sạn Thần Ý, anh cũng định nói, hai ngày ở biệt thự, anh vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng mỗi lần định nói, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Lam, anh rất sợ mắt em .”
Lục Hạo Thành nói xong cúi người về phía trước, ôm chặt thân thể mảnh mai của cô trong vòng tay.
“Lam Lam, thật xin lỗi, anh chỉ sợ em không chấp nhận được, mới nghĩ chậm rãi nói cho em. Nhiên Nhiên vừa xuất hiện, Mộc Tử Hoành đã nhìn ra, thằng bé rất giống anh, anh liền bảo Mộc Tử Hoành đi làm xét nghiệm ADN, mới biết được, ba anh em Tiểu Tuấn là con anh, mà em cũng là Lam Lam anh muốn tìm.
Em không biết, khi biết được sự thật, anh cảm thấy mình hạnh phúc thế nào đâu, thậm chí còn vui vẻ nghĩ muốn nói cho toàn bộ thế giới.Từ đó về sau, anh thật cần thận muốn tới gần em, muốn thấy em nhiều hơn, cho nên, anh luôn nghĩ biện pháp xuất hiện trước mặt em, vì khiến cho em chú ý, cũng muốn bầu bạn với bốn mẹ con.”
Lục Hạo Thành một hơi nói hết, bỗng nhiên cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tảng đá lớn đè nặng trong lòng, tựa như bỗng nhiên bị nâng đi, chuyện này vẫn như: bom hẹn giờ trong lòng anh, sợ ngày nào đó bom hẹn giờ bùng nổ, anh và Lam Lam sẽ chẳng còn là gì của nhau.
Lam Hân nghe chuyện, cảm giác được sức mạnh trên tay anh, biêt anh thật sự quan tâm cô, nhưng anh không nên, không nên giấu diềm việc này.
“Tên khốn nhà anh, anh có biết lý do vì sao em chần chừ chấp nhận anh không?
Em có ba đứa nhỏ, em là mẹ đơn thân, sợ con em bị thương tổn, cũng sợ anh bị thương tổn, cho nên em lo lắng rất nhiều chuyện, ban đêm cũng thống khổ, ban ngày cũng giãy dụa, nhưng anh lại giấu em đến bây giờ, anh còn là người sao?”
Lam Hân nâng mi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Tất cả lo lắng cùng uất ức, như tan biến như gió theo lời anh.
Lam Hân sửng sốt, đột nhiên cảm thấy bản thân có vấn đề, rõ ràng nên tát anh một cái, nhưng tay lại yếu ớt như vậy.
Lục Hạo Thành thấy cô không nói lời nào, trước đây anh cũng không phải không muốn nói cho cô, anh cũng muốn giữa họ không có bí mật nào cả “Lam Lam, thật xin lỗi, mặc kệ là lúc em tuổi, hay bảy năm trước, anh đều gây ra tổn thương cho em.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này, không bao giờ… xảy ra nữa.
Ngoài vấn đề này ra, không có bí mật nào khác giữa chúng ta. “
Biết cô là người của bảy năm trước, anh càng cảm thấy có lỗi, anh nghĩ kiếp này mình sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô, cưng chiều và yêu cô cả đời.
Lam Hân nghe anh thành tâm xin lỗi, nước mắt chảy ra, nếu trước đó gặp được tình yêu của anh, có lẽ tất cả đau khổ của cô cũng sẽ tan biến, chuyện của bảy năm trước vẫn luôn là cái gai trong cô, giờ được giải đáp, cuối cùng cô cũng thấy an tâm.
Cô còn sống, luôn luôn không thẹn với lương tâm.
“Lam Lam…….. ” “Lục Hạo Thành.”
Lam Hân nâng mi, ngắt lời anh, lẳng lặng nhìn một hồi , mới hỏi: “Đùa giỡn em vui lắm sao?”