CHương :
Lục Hạo Thành vội lắc đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn cô: “Lam Lam, anh chưa từng nghĩ đùa giỡn em, chỉ là sợ em quá đau lòng, cho nên muốn từng chút một tham gia vào cuộc sống của em, từ từ nói cho em biết.
Lam Lam, anh đối với em là thật tâm , luôn áy náy với em, sao có thể đùa giỡn em chứ?
Em là người đời này anh yêu nhất, sao nhẫn tâm đùa giỡn em?”
Anh nói xong, kéo tay cô, tay cô có chút lạnh lẽo, anh nắm chặt trong lòng bàn tay, lặng lẽ nhìn: “Lam Lam, anh sẽ không làm tổn thương em, mặc kệ anh làm gì, đều là vì tương lai của chúng ta, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai vẫn vậy.”
Anh vươn tay kia, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Cô ngốc, vì cái gì phải khóc?
Em tức giận có thể đánh anh, có thể mắng anh, nhưng không được khóc.”
Vẻ mặt đau xót nhìn cô, cho dù phải làm gì, chỉ cần cô có thể bình tĩnh lại, anh tình nguyện làm tắt cả.
Lam Hân : “Lục Hạo Thành, đôi khi em thật sự cảm thấy anh rất đáng sợ, anh bình tĩnh, trầm mặc ít lời, lại khiến mọi việc đều thuận lợi, lại là một người tùy cơ ứng biến, thâm tàng bắt lộ. Tuy rằng đó đều là dấu hiệu của người đàn ông trưởng thành, nhưng vậy có nghĩa là anh lòng dạ sâu đậm, tất cả tâm trạng đều không biểu hiện trên mặt, dù phát sinh chuyện gì cũng có thể kiểm soát được, càng giỏi che giấu suy nghĩ, khiến người ta liếc mắt một cái căn bản không thể nhìn thấu, anh thành thật nói cho em biết, có phải từ lúc biết em trở về, anh đã bắt đầu từng bước một kế hoạch tiếp cận em, tới gần em không?”
Mỗi từ Lam Hân nói đều rất nặng, không hiểu rõ con người anh, căn bản là không biết lòng anh sâu bao nhiêu.
Anh ấy rất kỷ luật và tự chủ, ngoài việc bốc đồng hơn trong việc liên quan tới cô.Anh_ có khả năng nhìn thấu tâm tư của người khác trong lĩnh vực kinh doanh, khiến mọi người khó đoán ra lời nói và việc làm của mình, hơn nữa anh suy nghĩ rõ ràng, biết bản thân muốn gì, không muốn gì.
Nhưng có điều, anh ấy sẽ không làm những việc không có điểm mắu chốt và nguyên tắc vì lợi ích của bản thân.
Lục Hạo Thành thành thật gật đầu, sau đó lập tức biện hộ: “Lam Lam, anh thừa nhận quan điểm của em, nhưng anh đối với em hoàn toàn không có ý gì khác, lại càng không dùng thủ đoạn, không từ thủ đoạn mà đoạt lấy em, từ khi biết thân phận của em, anh vẫn luôn cố gắng tiến từng chút một tới bên em.”
Lam Hân ngừng khóc, quả thực, anh chưa từng có yêu cầu bản thân cái gì.
Ngoại trừ chủ động leo lên giường của cô, những việc khác đều không làm gì quá đáng.
Mà cô lại mềm lòng hiền lành, vừa hay thích suy nghĩ cho người khác, cho nên, đôi khi Lục Hạo Thành trở nên quá đáng, cô cũng sẽ không trở mặt vô tình, chỉ cần không chạm tới điểm mắu chốt, cô xem như không có chuyện gì không thể tha thứ .
Lam Hân nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, dừng trước cửa trường học, dưới ánh nắng ngôi trường lát gạch đỏ trông càng sang trọng và dễ thấy, những tác phẩm điêu khắc tỉnh xảo trong khuôn viên trường thật sinh động.Từ nơi này có thể nhìn những đứa trẻ đang vô tư nô đùa.
Mà bởi vì có những đứa trẻ, khiến ngôi trường trang nghiêm tràn đầy sức sống.
Nhìn đám học sinh nô đùa, tâm trạng Lam Hân tốt hơn rất nhiều.
Cô thở ra một hơi thật sâu, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt vẫn không tự chủ được, khóe môi có chút khô khốc, vươn đầu lưỡi liễm nhẹ, làn gió mát có chút chát chúa, cô nhớ rõ, mùa đông ở thành phố Giang rất lạnh.
Lục Hạo Thành nhìn sườn mặt cô, có chút tái nhợt, lúc này cô nhoài người nhìn phong cảnh, cảnh vật ngoài kia giờ chắc anh dễ nhìn hơn anh nhiều.
Lục Hạo Thành lẳng lặng ngồi, không quấy rầy cô, anh biết, Lam Lam hiện tại cần thời gian.
Anh nhớ rõ lời Nhạc Cẩn Nghiên, bảy năm trước, Lam Lam bởi vì chuyện kia mà thiếu chút nữa đã chết.
Bởi vì câu này, anh vẫn rất cẩn thận không dám đem chuyện này nói ra, thấy cô khóc thương tâm đến vậy, anh mới biết được, chuyện năm đó tổn thương đến cô thế nào.
Thời gian lặng lẽ trôi, Lam Hân vẫn lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, ngẫm lại quãng thời gian mình đã trải qua Khi cô tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là mẹ con họ Khương, những ngày cô hạnh phúc nhất trong bảy năm qua.
Có mẹ, Cần Hi, Cẩn Nghiên, còn có ba đứa nhỏ, còn có chú Dịch.
Trước kia lúc đón năm mới ở nhà họ Khương, không khí rất xáu hổ, cô không có quà, chỉ có anh em Khương Trí Viễn được nhận quà cùng tiền mừng tuổi, quần áo cô mặc đều là do Khương Tĩnh Hàm không cần.
Nhưng khi cô có được người thân của mình, mỗi một năm đều thấy thật sự hạnh phúc, lễ mừng năm mới mẹ sẽ phát tiền mừng tuổi, Cẩn Hi cùng Cẩn Nghiên cũng chuẩn bị quà cho cô, những khoảnh khắc hạnh phúc khiến cô quên đi tất cả thống khổ trước đó.
Sau này, cô hiểu ra một chân lý, thay vì ghen tị với người khác, tốt hơn là hãy là chính mình. Đừng mong chờ những hy vọng mù mò, hãy cứ nhìn vào cuộc sống hiện tại.
Lam Hân đột nhiên hỏi: “Lục Hạo Thành, bảy năm trước, anh không đi tìm người hôm đó trải qua một đêm kia sao?”