Chương :
Nhưng mà Lam Lam, năm tháng trôi qua, anh rất quý trọng từng khoảnh khắc bên em, ở cạnh em lúc nào anh cũng cảm thấy quý giá.”
Đôi mắt đen và sáng của anh vẫn bình thản nhìn cô, khi ở bên cô, cô như ánh nắng mùa đông khiến anh cảm nhận được sự ấm áp cùng cảm động.
Lam Hân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Lục Hạo Thành, trong lòng ai cũng có một viên đá. Hoặc là bạn muốn nó ở trong đáy lòng mình mãi mãi, hoặc bạn có thể phá vỡ nó và để nó rời khỏi trái tim của bạn. Nếu bạn sẵn sàng chấp nhận một điều gì đó, cho dù có vực thẩm trước mặt, cũng sẽ bước tiếp, không phải ngu ngóc, mà không làm như vậy, sẽ lo lắng.
Không làm như vậy, trái tim sẽ luôn bị tra tắn.
Nếu em không thể tha thứ cho anh, sẽ rời xa anh. ……
“Không cần, Lam Lam.”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt thống khổ, khẩn trương nắm chặt vai cô, ánh mắt kích động nhìn cô, “Lam Lam, em £ XÍ Tờ : KG hài muôn anh làm gì cũng được, đánh anh cũng tốt, măng anh cũng được, nhưng không thể rời khỏi anh, nếu không anh sẽ chết.”
Anh đã đi đến bước này, thật sự rất nhiều dũng khí.
Mỗi lần suýt chết, anh đều nhớ đến mình chưa tìm được Lam Lam, còn chưa tìm được cô Lam Lam, anh sẽ không chết, anh sẽ chiến đầu với Tần Ninh Trăn cho đến khi tìm được cô mới thôi.
Lam Hân nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt thống khổ của anh, đau khổ như cỏ dại điên cuồng lan tràn trong lòng, tức giận cùng đau lòng, hai sức mạnh làm lung lay niềm tin mong manh của anh, khiến cô khó đưa ra lựa chọn tiền thoái lưỡng nan.
Thật ra, kể từ lần cuối cùng đến nhà họ Có, đã bị anh làm cảm động, sự cảm động này vẫn luôn tồn tại trong lòng, dần dần cuốn lấy trái tim cô, càng cuốn càng chặt, khiến cô rơi vào vòng xoáy điên cuồng.
Trong lòng cô biết rõ sự nghi ngờ và tức giận này sẽ khiến cả hai vô cùng đau đớn, có thể chỉ tức giận một lúc thôi, nhưng vết thương khiến trái tim Lục Hạo Thành sẽ đau đớn.
Aaaa…….Trong lòng Lam Hân điên cuồng kêu gào, vì sao cô luôn không muốn đứng dưới góc độ của đối phương để suy nghĩ, nhưng bản thân cô lại không chịu ÿ côn hop Sai A L : à NA £ nổi, thật vât vả mới phá tan giam câm dưới đáy lòng, có dũng khí đối mặt với nội tâm của chính mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lại bị rơi vào vũng lầy, trái tim như gương sáng bị bụi bay mù mịt.
“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Lục Hạo Thành anh là kẻ lừa đảo, anh rốt cuộc muốn em làm sao bây giờ?”
Lam Hân khóc nhào vào lòng anh.
Lục Hạo Thành gắt gao ôm lấy cô, không nói lời nào, anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Mọi chuyện đã phát triển trở thành như vậy.
“Em không muốn tha thứ cho anh, nhưng sợ làm tổn thương nhau, em muốn tha thứ cho anh, lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc, bị anh đùa giỡn.”
Lục Hạo Thành ôm chặt cô: “Lam Lam, nếu hận có thể khiến đáy lòng anh thoải mái một chút, vậy hận anh đi.”
Chỉ cần có cách khiến cô không cần đau khổ nữa là được, Lam Hân khóc ròng : “Nhưng hận anh em cũng trở nên rất thống khổ, anh giống như cực quang trong mắt em, là người tồn tại duy nhất trong em.
Em lưu giữ tât cả những lãng mạn, nghĩ muôn chờ gặp được một người thật sự yêu mình, trao đi tất cả mọi thứ.
Muốn cùng người ấy trả qua cả đời, cùng nắm tay nhau đi đến lúc phố lên đèn, nghĩ muốn đem tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới chia sẻ với nhau. Em tràn đầy sức sống chờ người Ấy, nhưng Lục Hạo Thành, em chờ được anh, sao anh có thể đối với em như vậy?
Anh thật sự khốn kiếp.”
Lục Hạo Thành vừa nghe cô nói những lời này, lại nở nụ cười, thì ra cô gái ngốc này cũng giống anh, giống như cô là tất cả dịu dàng nơi anh.
“Cô ngốc, nếu hận anh mà đau đớn như vậy, hãy lựa chọn cách khiến em thoải mái hơn đi.” Anh thấp giọng nói.
Lam Hân ngắng đầu lên nhìn anh, nước mắt chảy xuống,: “Vậy anh nói cho em biết, cách thức nào thoải mái hơn?”