Chương :
Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng “Máy người kia đã nói rõ, là Lục Hạo Khải sai khiến. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, hãy đi trước đi.”
Lục Hạo Thành gật nhẹ “Đi, hôm nay có Vĩnh Hằng Chỉ Tâm, tôi nhất định phải có được “
Hai người cùng đứng dậy rời khỏi phòng.
Na “Bốp. . .” Một tên tát vào mặt Nhạc Cần Nghiên…
. Đồ Khốn kiếp, dám đánh tao.” Nhạc Cẩn Nghiên nồi giận, chân nâng giày cao gót lên, một cước hung hăng dẫm mạnh lên giày tên kia.
“A. ..” Thình lình bị ăn đau khiến đối phương la toáng lên.
“Nghiên Nghiên, cẩn thận.”
Lục Tư Tư nhìn khuôn mặt sưng tấy của Nhạc Cẩn Nghiên, vẻ mặt vô cùng hồi hận, cô vừa rồi không nên gọi Nghiên Nghiên lại đây, khiến con bé gặp phải nguy hiểm.
Nhạc Cẩn Nghiên đã học taekwondo, đối mặt với hai gã đàn ông cũng không có gì phải e ngại.
Nhưng vì lo lắng cho Mộc Tử Hoành, khiến cô không tập trung được.
Mà hai gã đứng sau Lục Tư Tư, cũng cười xấu xa hướng tới cô.
Lôi Lăng vừa thấy, kính mắt gọng vàng hạ xuống, ánh mắt ôn nhuận lập tức tràn ngập tà ác cùng lãnh liệt, nhìn thấy bàn tay heo kia lại hướng đến Lục Tư Tư anh tung một cước đá qua.
Vì lực quá mạnh, tên mập nhất thời đau đến nắm chặt cánh tay lui về phía sau vài bước, hiện tại tay gã đau như: bị trật khớp.
Mặt khác,gã còn lại cũng liều chết lao vào tấn công Lôi Lăng, Lôi Lăng cho một cước vào bụng hắn,đối phương còn không kịp ra tay, cả người đã ngã ngửa trên mặt đất.
Nguy hiểm bên này vừa được giải trừ, Lục Tư Tư cởi giày cao gót, liền hướng tới Nhạc Cẩn Nghiên chạy đến đánh vào hai gã kia.
Đôi cao gót của cô không chút khách khí gõ vào đầu máy tên kia.
“A…..” Người đàn ông chỉ cảm thấy sau đầu có cảm giác một luồng nhiệt ấm nóng, sau đó là đau dữ dội.
Quay đầu lại nhìn chiếc giày cao gót trong tay Lục Tư Tư tức giận muốn đánh tới cô.
Nhạc Cần Nghiên nhân cơ hội này, một cước đá vào đụng quần đối phương khiến hắn không kịp chạm vào Lục Tư TƯ; Cơ thể vạm vỡ lập tức cúi xuống, đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người từng chút ngã nhào trên mặt đất, rên rỉ một cách đau đón.
Tên còn lại nhìn thấy điều này, một nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt thô ráp, và hắn đã quay người bỏ chạy không kịp suy nghĩ.
Lục Tư Tư giơ giày ném vào sau ót tên chạy đi.
“A… .” Đối phương kêu đau một tiếng, cũng không có dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Lục Tư Tư và Nhạc Cẩn Nghiên cũng không có sức lực đuổi theo nữa.
Hai người cực kỳ chật vật đứng tại chỗ.
Lục Tư Tư hít thở chút, lại cởi chiếc giày còn lại, dùng sức táng vào tên đàn ông ngã sõng soài ở dưới.
“Khốn kiếp, tao phải giết loại khốn nạn như mày.”
Lục Tư Tư nổi điên dùng giày đánh tới tấp vào đối phương.
“A…. đau quá, đau quá, đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa.”
Đối phương như họa vô đơn chí, cơ thể vạm vỡ co quắp lại, run rẫy van xin dưới đất.
Lôi Lăng nhìn thấy cô điên cuồng như vậy liền hoảng Sợ,phụ nữ mà nỗi điên lên cũng thật đáng sợ.
Nhạc Cẩn Nghiên lại vội vàng nói: “Tư Tư, đừng đánh nữa, chúng ta đi tìm Mộc Tử Hoành trước đã.”
“Được!”
Lục Tư Tư lúc này mới dừng lại, ngay cả giày cao gót cũng không kịp cầm, liền lôi kéo Nhạc Cần Nghiên chạy đi.
Lôi Lăng nhìn hai người phụ nữ vội vàng chạy đi, sắc mặt trở nên nhu hòa, dưới đôi kính gọng vàng là đôi mắt sáng ngời, lộ ra ý cười, anh ta lấy ra điện thoại, gọi đi một cuộc.
rồi mới đuổi theo sau Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư.