Chương :
Lâm Mộng Nghi trầm giọng nói: “Cô đã không có thời gian thì quên đi, tôi đi trước.”
“Mẹ, con và mẹ cùng nhau đi thôi.”Có An An đột nhiên lên tiếng.
Côta nhìn theo Lâm Mộng Nghi, cả đêm nay dường như mẹ đã quên mắt sự tồn tại của cô ta.
Lâm Mộng Nghỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố An An, lại nhìn thoáng qua Lục Hạo Khải.
“Con đi cùng mẹ, vậy Hạo Khải phải làm sao bây giờ?”
Lục Hạo Khải nói: “Mẹ, con còn có việc, để An An về cùng mẹ đi.”
Hắn còn muốn đi gặp giám đốc Vương, để giám đốc Vương nhục nhã Lam Hân một phen, tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng Lam Hân đâu.
Hiện tại đi ra ngoài, là vừa lúc, Lục Hạo Thành cũng ở đây, có thể nhìn xem, người Lục Hạo Thành yêu: đã từng bị ai nhục nha?
Cái nó xanh(căm sừng!) lớn như vậy, Lục Hạo Thành nhất định cảm thấy rất thoải mái.
Lâm Mộng Nghi nhìn về phía Lục Hạo Khải, tên khốn này ở lại là muốn làm gì?
Bà liếc mắt với Cố An An, cười nói: “An An, con để chồng ở lại chỗ này, theo ta cùng trở về không được, trở về cùng chồng con đi, mẹ còn có chuyện khác phải làm, đi cùng con không tiện.”
Lâm Mộng Nghỉ nói xong, xoay người liền rời đi.
Có An An vẻ mặt khó coi đứng ở tại chỗ.
Bùi Dao Tinh nhìn thoáng qua cô ta, cười lạnh nói: “An An, chúng ta cùng nhau đi, xem ra người mẹ này cũng không phải thực sự quan tâm cô.”
Sắc mặt Cố An An cực kỳ khó coi, mẹ, sao mẹ cứ hết lần này đến lần khác khiến con tổn thương?
Vì sao?
Vì sao nhất định phải khiến tôi hạ quyết tâm đến vậy?
Cố An An chỉ cảm thấy đáy lòng rỉ máu, cô ta thật sự không muốn làm như vậy.
Mẹ, đều là mẹ ép con Cô ta nhìn Bùi Dao Tinh, khó khăn tươi cười, “Cô giáo, đi thôi.”
Bùi Dao Tinh khẽ gật đầu, nhìn thấy Lâm Tử Thường như mắt hồn, nhíu mày hỏi: “Tử Thường, cô đi cùng chúng tôi không?”
Lâm Tử Thường khẽ lắc đầu, “Đêm nay tôi không quay về, ở lại khách sạn.”
Cha cô ta vẫn còn tức giận vì khoản tiền kia, hiện tại cô ta cũng không muốn gặp cha mình.
Hai cha con vừa thấy mặt, sẽ cãi nhau, còn không bằng không thấy.
Bùi Dao Tinh: “Vậy chúng ta đi trước.”
Bùi Dao Tinh cùng Tần Ninh Trăn tạm biệt, mang theo Cố An An rời đi.
DU ‘$c NuộEnôt,đám phế Vật bỏ quảng cáo Mà Tần Ninh Trăn, giao phó cho Lục Hạo Khải vài câu, cũng vội vàng rời đi.
Chỉ có Lâm Tử Thường, vẫn hoảng hót đi ra ngoài.
Lục Hạo Thành vừa ra ngoài, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lam Hân.
Anh hơi nhíu mi, cầm lấy di động, gọi lại cho Lam Hân lại truyền đến tiếng mắt kết nói “Hạo Thành.”Cố Ức Sầm đuổi theo Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành xoay người lại.
Cố Ức Sầm vội vã nói: “Đã xảy ra chuyện, Mộc Tử Hoành hiện tại ở bệnh viện. ..” Cố Ức Sầm đem tin tức vừa nghe được từ Lâm Mộng Nghỉ nói cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nghe xong lập tức giận dữ, vừa mới định đi, lại nhìn thấy Tần Ninh Trăn vội vàng đi ra.
Lục Hạo Thành vừa thấy, lôi kéo Có Ức Sầm, trốn qua một bên.
Tần Ninh Trăn đi đến thang máy, lập tức vào thang thẳng lên tầng .
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Cố Ức Sầm: “Ức Sâm. ” Cố Ức Sầm lại hiểu anh muốn nói gì, ngắt lời: “Hạo Thành, hai chúng ta cùng đi, cậu yên tâm, chuyện đêm nay nghe được, tôi sẽ không nói với ai một chứ.”