Chương :
Tính cách Cố Ức Sầm thê nào, Lục Hạo Thành đều rõ ràng, anh sợ anh ta quá ngay thẳng, liền nói toạc ra mọi chuyện.
Lục Hạo Thành liếc mắt một cái, giữ lại lời muốn nói.
“Bi thôi!”
Lục Hạo Thành đi đến thang máy, hai người lên chiếc thang khác lên tầng .
Lục Hạo Thành vừa mới đi vào, di động liền vang lên.
“Alo! Cảnh Nghiêu, cậu hiện tại ở đâu?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cục cảnh sát, bên kia đã xong rồi sao?”
Lục Hạo Thành: “Đã xong, tình huống thế nào, Tử Hoành đâu?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tử Hoành còn đang phẫu thuật, toàn bộ chứng cớ đã bị bọn họ tiêu hủy, bắt được máy bảo vệ, nhưng bọn họ kiên quyết không thừa nhận có liên quan đến Tần Ninh Trăn tôi điều tra hệ thống khác sạn, chỉ phát hiện vài dấu vết của bảo vệ.
Không phát hiện được đầu mối có liên quan đến Tần Ninh Trăn.”
Lục Hạo Thành: “Tần Ninh Trăn luôn luôn làm việc rất chu toàn, bà ta dám lộ liễu như vậy sẽ không để lại chút chứng cứ nào.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Camera theo dõi cả tầng đều bị phá hủy, hiện tại muốn tìm chứng cớ rất khó khăn.
Hơn nữa bọn họ chưa được định tôi, Nhạc Cẩn Nghiên cùng Chị Tư Tư cũng làm bản ghi chép, nếu lấy tội cố ý gây thương tích thì Tần Ninh Trăn vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Chị Tư Tư vẫn khẳng định là Tần Ninh Trăn sắp xếp, thời gian của chúng ta không nhiều lãm.”
Lục Hạo Thành: “Cúp trước, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác.”
Đáy mắt Lục Hạo Thành nổi lên sóng gió, trong thời gian ngắn như vậy, Lam Lam, chị, Nhạc Cẩn Nghiên, đều bị bà ta ra tay.
Người phụ nữ chết tiệt! Một đường ra khỏi thang máy, Lục Hạo Thành nhìn trái nhìn phải, bắt gặp Tần Ninh Trăn chạy.
tới cuối, sau khi thấy Tần Ninh Trăn đi vào lập tức theo sau.
Đi đến cửa phòng , Lục Hạo Thành biết không có thẻ phòng thì không vào được.
Có Ức Sầm: “Hạo Thành, tôi đi lầy thẻ phòng.”
Lục Hạo Thành xoay năm cửa, cửa phòng lại mở ra, anh bắt ngờ nhìn xuống, đã bị phá.
Lục Hạo Thành làm động tác im lặng, thấp giọng nói: “Đứng canh chừng bên ngoài.”
Có Ức Sằm vừa nghe, trừng mắt một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng đầy cửa ra, nhìn thấy Tần Ninh Trăn cùng
Lục Tư Ân ngồi đưa lưng về phía cửa.
Lục Tư Ân thấp giọng khóc, Tần Ninh Trăn lớn tiếng hỏi.
Lục Hạo Thành mở ghi âm, đặt ở trước cửa, nhẹ nhàng kéo cửa vào.
Cố Ức Sầm vừa thấy, vẻ mặt kinh ngạc, làm thế cũng đúng.
Nhưng nhìn thấy Lục Hạo Thành thành thục, chỉ sợ là thường xuyên làm chuyện như vậy.
“Ân Ân, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Tử Hoành đâu?”
“Mẹ, Mộc Tử Hoành bị thương, bị máy tên bảo vệ kia làm bị thương, hơn nữa bị Nhạc Cần Nghiên cùng Lục Tư Tư phát hiện, đưa đi bệnh viện, mẹ, xong rồi, tắt cả đều xong rồi.
Lục Tư Ân nói xong, thấp giọng khóc.
Sắc mặt Tần Ninh Trăn tái nhợt “Con nói Mộc Tử Hoành có thể tỉnh táo lại sao?”
“Vâng! Mẹ, anh ấy ghét bỏ con, nói con là đồ phụ nữ không biết xấu hỗ.
Từ nhỏ đến lớn con chưa từng bị người ta nhục nhã đến vậy.
Còn bị Lục Tư Tư túm tóc đánh.