Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Lục Hạo Thành cười nói: “Đúng vậy! Lam Lam, Vĩnh Hằng Chi Tâm, trái tim vĩnh hằng chỉ dành cho em.”
Lam Hân lập tức lấy ra di động tra một chút, vừa thấy, khiếp sợ đến mức tay cũng rung lên, di động thiếu chút nữa là rơi trên mặt đất.
Trên mạng vẫn đang bàn tán, Lục Hạo Thành bỏ ra gần ba triệu đấu giá được Vĩnh Hằng Chi Tâm, dành cho.
người anh yêu thương nhát.
Trong khoảng thời gian này, vì chăm sóc Nghiên Nghiên, cô thật sự quá bận…
Lục Hạo Thành vừa nghe điều cô lo lắng, anh khẽ cười nói: “Cô ngốc, em đang lo lắng về tiền sao ?”
Lam Hân gật gật đầu, “Lục Hạo Thành, dù có nhiều tiền cũng không thể hoang phí như vậy được, là máy triệu lận đó, anh bỏ ra được mua cho em, em còn không dám đeo đây này ?”
Cô trước kia vì cuộc sống, một tháng một hai nghìn nhân dân tệ còn phải chỉ tiêu tiết kiệm đấy.
Cô biết kiếm được đồng tiền khó khăn đến thế nào, cô mấy năm nay, hết tiết kiệm lại tiết kiệm, nhưng tiền vẫn không đủ dùng.
Đôi mắt Lục Hạo Thành tràn đầy ý cười, cúi người, cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu cô, giọng điệu mềm nhẹ: “Cô bé ngốc, em không cần lo lắng về chuyện này, tiền nong cứ để anh ra sức kiếm, em chỉ cần biết tiêu tiền là được, sau này em muốn mua cái gì đều được hết, tất cả tiền anh kiếm được đều để cho bà xã mình tiêu mà.”
Lam Hân vừa nghe lời này, đáy lòng tràn đầy cảm động, rất hiếm khi có được người đàn ông nào có thể nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy thật tuyệt vời khi lấy được một người chồng giàu có.
Lam Hân cảm động nhìn anh, cô cười dịu dàng, “Lục Hạo Thành, khó trách trên đời này có nhiều phụ nữ muốn gả cho anh đến vậy .Anh thật sự tốt lắm, là bạch mã hoàng tử phù hợp nhất, hình mẫu lý tưởng nhát của tất cả phụ nữ.”
Lại còn là đại tổng tài cưng chiều sủng ái nữ chính trong tiểu thuyết.
Trước kia cô vô cùng hâm mộ nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, không nghĩ tới lại có một ngày vàng hào quang nữ chính lại rơi xuống đầu cô.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô cuối cùng cũng cảm động, đáy mắt tràn ra ý cười: “Lam Lam, phụ nữ trên đời này nghĩ anh thế nào, anh cũng không muốn biết, anh chỉ muốn em thấy được điểm tốt của anh là được.
Chỉ cần em hạnh phúc, anh mới có thể hạnh phúc.”
Lục Hạo Thành anh từ trước đến nay đều ít nói, ăn nói vụng về, cũng không biết nói những lời tình cảm lãng mạn, giờ phút này cũng là anh nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, không có lời tâm tình tràn đầy sến sẳm, chỉ có vui vẻ cùng hạnh phúc.
Bởi vì trong mắt cùng trong tim anh, không có gì so với sự vui vẻ hạnh phúc của Lam Lam là quan trọng hơn…
Lam Hân giờ phút này từ trong ra ngoài hoàn toàn cảm động vô cùng, người đàn ông này cho cô đủ cảm giác an toàn, anh không trăng hoa ong bướm, thành thục ổn trọng, có được một người đàn ông có cảm giác an toàn như vậy, có thể an ổn suốt quãng đời còn lại.
Có người nói, tình yêu tựa như bông hoa hồng, chocolate tượng trưng cho hôn nhân, cuối cùng sẽ chuyển biến thành củi gạo mắm muối, Trong quá trình này, nêu tình yêu không thay đổi, đó sẽ là một cuộc sống lãng mạn một @K$he’tB Ẩn nh Vập đPhJêcderDb quải,@ l đời.
Vẻ ngoài đẹp đế muôn cái như một, nhưng tình yêu trong tâm hồn lại ngàn dặm mới tìm được một.
Lam Hân nhắc nhở nói: “Lục Hạo Thành, mặc kệ chúng ta có nhiều tiền thế nào, đều phải hạ thấp một chút, không cần quá tự mãn, anh làm như vậy, quá mức phung phí xa xỉ, em cũng không có niềm khao khát với máy thứ xa xỉ phẩm, đối với gia đình chúng ta, mỗi người đều được hạnh phúc vui vẻ mới là quan trọng nhất.”