Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

chương 1128: xương cốt thật cứng rắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lông mày nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, bờ môi hơi vặn vẹo như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì.

Lúc hôn mê, hai tay cô ôm chặt lấy bụng, cứ liên tục duy trì tư thế kỳ quái như vậy, cả người cuộn tròn lại, quần áo tả tơi rách nát, vết thương chồng chất, khắp người đều có dấu vết bị đánh.

Cô gần như đau đến mức ngất đi, cứng ngắc không có chút động tĩnh nào.

Cửa phòng giam được mở ra, Mộ Uyển Nhu dẫn theo một đám người vạm vỡ mặc đồ đen chậm rãi bước đến.

Cô ta dừng bước, đưa mắt ra hiệu, người đàn ông bên cạnh rảo bước đi tới.

Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo lớn rất dữ tợn, kéo dài quá nửa khuôn mặt, ngũ quan vốn đã xấu xí lại càng trở nên đáng sợ.

Hắn ta thong thả bước đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm dưới đất, mũi giày đá đá vào cô mấy cái, thấy cô không có phản ứng thì đạp mạnh một cái lên vai cô.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng như tiếng xương cốt bị lệch đi, một hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, xem ra người phụ nữ này thật sự đau đến ngất đi rồi.

Hắn ta nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ của hắn ngầm hiểu, đưa một đôi còng tay tới, cố định tay cô vào cây cột, sau đó bưng tới một chậu nước muối lạnh hắt thẳng lên đầu cô.

Nước muối vừa đổ xuống, lập tức ngấm vào vết thương trên người, miệng vết thương buốt rát, Vân Thi Thi đau đến mức hít sâu một hơi, cố gắng mở mắt ra.

Cơn đau kéo tới đột ngột khiến cô ngẩng mặt lên, đầu nặng nề chạm vào tường, cuối cùng mới tỉnh táo hơn một chút.

Cô ra sức lắc đầu để nước muối chảy khỏi khóe mắt, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ nét, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy người đang đứng trước mặt.

Còn chưa phản ứng kịp, cô đã thấy Mộ Uyển Nhu đi đến, ung dung ngồi xổm xuống, đưa tay giật mạnh tóc cô, kéo mặt cô vào sát người cô ta.

Cô ta ra tay tàn nhẫn như thể muốn nhỏ sạch tóc cô, Vân Thi Thi bị cơn đau làm cho tỉnh táo hơn vài phần.

Mộ Uyển Nhu nhe răng, hai tay khiêu khích vỗ lên mặt cô, cười lạnh: "Vân Thi Thi à, thật không nghĩ tới mạng của cô thật cứng rắn! Nhìn cô lúc này mà xem, ôi chật vật đến mức này! Nếu lúc trước không đối đầu với tôi thì không phải là đã không thành ra thế này rồi sao? Ha ha ha...."

Vân Thi Thi cắn môi, cố gắng nhấc mi mắt nặng trĩu lên, đầu lưỡi cảm nhận được vị ngai ngái, không biết là do máu mình hay là vị của nước muối.

Cô bỗng nhiên cười giễu một tiếng: "Ha ha, Mộ Uyển Nhu, nhìn gần như thế này mới biết, khuôn mặt của cô thật sự quá ghê tởm, thật sự khiến người ta buồn nôn!"

Mộ Uyển Nhu giận quá hóa cười, khóe môi căng ra, để lộ hàm răng trắng, trầm giọng nói: "Vân Thi Thi, cô đấy, thật sự không biết trời cao đất rộn là gì! Đã chết đến nơi rồi mà còn già mồm như thế! Tôi thấy cô đây là còn chưa biết khổ là gì! Ha ha! Nếu cô là người thông minh thì nên biết điều một chút, quỳ xuống cầu xin tôi đi, nếu có thể khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ thì biết đâu tôi sẽ tha cho cô! Thế nào? Có muốn cầu xin tôi không?"

Vân Thi Thi lười biếng khép hờ đôi mắt, trong đáy mắt có vẻ trêu tức, giống như đang chế giễu cô ta ngu muội, khờ dại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio