Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 630-4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương -

Hai cô gái vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải, chúng em cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chỉ là… Chỉ là thật sự là quá đột nhiên”

“Tôi nói thật với mấy người, từ hơn hơn hai mươi năm trước tôi đã quyết định, đời này sẽ không bao giờ nhận học trò. Lần này tôi nhận học trò đích xác là tình thế bắt buộc, tình thế bất đắc dĩ. Thế nhưng tôi lấy nhân cách của tôi ra cam đoan, hai chúng tôi nhất định sẽ dốc sức dạy dỗ mấy người”

Được hai người thầy nổi tiếng như vậy trực tiếp hướng dẫn, thì mặc kể là đối với hai người Tô Kim Thư hay là Lâm Thúy Vân mà nói, đây đều là một cơ hội tốt ngàn năm có một.

Thành tích của Lâm Thúy Vân thoạt nhìn tàm tạm, thế nhưng rất nghiêm túc trong các môn chuyên ngành.

Mà Tô Kim Thư vốn đã ở trình độ thạc sĩ nên tất nhiên rất khao khát học thêm.

Dĩ nhiên là bốn người bọn họ ăn nhịp với nhau.

“Nhưng tôi cũng có một chuyện khác muốn hai người mấy người hỗ trợ”

“Giáo sư, mời nói.”

“Mấy người biết chuyện lần này Smith tới trường cao đẳng Lan Ly để trao đổi học thuật không?”

Tận đến giờ phút này, hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân mới biết được, thì ra hiệu trưởng Lý nhận học trò cũng có mưu đồ.

Smith tới giao lưu học thuật, thì thuộc hạ dẫn theo toàn là một nhóm người đắc lực có tài năng.

Môn học mà bọn họ chọn để trao đổi là ngành học đông y là chính, thao diễn là phụ.

Hơn nữa bọn họ còn yêu cầu trường cao đẳng Lan Ly, muốn hiệu trưởng Lý tới tiếp đãi, có ý định cạnh tranh với hiệu trưởng Lý: “Lần giao lưu học thuật này, tôi không cần mấy người nhất định phải thảng, thế nhưng nhất định phải xinh đẹp và có tư thái”

Những lời này là những lời cuối cùng mà hiệu trưởng Lý để lại cho hai người họ.

Đợi khi Tô Kim Thư trở lại biệt thự, Lệ Hữu Tuấn đã chờ ở bên trong phòng khách.

Sau khi nghe thấy âm thanh, anh buông iPad trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

Tô Kim Thư vừa nhìn thấy anh thì nhào qua, Lệ Hữu Tuấn càng biến sắc, vội vã mở rộng vòng tay ôm cô: “Đã là mẹ hai đứa bé rồi, có thể ổn trọng một chút hay không.”

Tô Kim Thư không nói hai lời, trực tiếp ngồi ở trên đùi của anh: “Vậy anh nói, vì sao anh không nói trước với em?”

“Bởi vì anh cũng không xác định được có phải hiệu trưởng Lý sẽ chấp nhận đề nghị của anh hay không, nói trước cho em biết, sợ en không vui”

Tô Kim Thư nêu ý kiến không phục: “Ha ha, anh dựa vào cái gì biết là em nhất định sẽ hài lòng?”

“Đây chính là hiệu trưởng của trường cao đẳng Lan Ly, hơn nữa còn là ngôi sao sáng trong giới đông, em chắc chắn thật sự không muốn làm học sinh của thầy?”

Được rồi, suy nghĩ nhỏ kia của mình đã sớm bị xem thấu.

Tô Kim Thư chống cẳm, tựa vào trong lòng Lệ Hữu Tuấn: “Thật hy vọng hai đứa bé của chúng ta có thể phối hợp một chút!”

Nói rồi, cô thẳng thắn ôm lấy cổ Lệ Hữu Tuấn, hôn bẹp một cái ở trên mặt anh: “Chồng, cám ơn anh!”

“Em thay đổi sắc mặt nhanh như vậy à?

Mới vừa rồi là ai còn hưng hãn hỏi tội kia mà?”

Tô Kim Thư nhào vào trong ngực của anh, nói từ trong thâm tâm “Cám ơn anh ủng hộ em như thế”

“Điều kiện tiên quyết là, phải bảo vệ chính em và đứa bé trong bụng.”

“Tuân mệnh”

Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, buổi sáng Lâm Thúy Vân đi học biểu diễn với giáo viên Thư, buổi chiều Tô Kim Thư học đông y với hiệu trưởng Lý.

Giáo viên Thư đã chuẩn bị xong cơm nước, chờ bọn họ đung cơm nước xong thì chính thức bắt đầu đi học.

Đúng lúc đó, hiệu trưởng Lý đột nhiên trả lời một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi mấy lần, sau đó lên tiếng chào, rồi vội vàng đứng dậy rời khỏi.

Giáo viên Thư lo lăng, đuổi theo hỏi một câu ông muốn đi đâu.

Hiệu trưởng Lý khoát tay nói, chỉ đi loanh quanh nhà bên rồi sẽ trở lại.

Nếu hiệu trưởng Lý đã nói như vậy, mọi người yên tâm ngồi ở trên ghế sa lon chờ.

Nhưng họ đợi hai mươi phút cũng không còn thấy hiệu trưởng Lý trở về, mà hiệu trưởng Lý cũng không mang điện thoại di động theo.

“Ai dà… Thật đúng là biết chọn thời điểm”

Giáo viên Thư không tự chủ thở dài một hơi.

Tô Kim Thư nghe thấy dường như có một số cảm xúc khác ẩn trong lời nói của bà, vì vậy cô mở miệng hỏi: “Giáo viên Thư, bằng không chúng ta qua xem thử xem?”

“Nghe nói một người bạn mà ông ấy đã không gặp trong nhiều năm gần đây trở lại ở nhà bên, con trai của bạn ông ấy cũng trạc tuổi với mấy người, thanh niên mấy người chắc trò chuyện được với nhau, vậy làm phiền mấy người qua xem thử xem”

Tô Kim Thư nhìn Lâm Thúy Vân, hai người đi thẳng ra ngoài.

Trước nghe giáo viên Thư nói rằng biệt thự đối diện đã bị bỏ trống từ lâu, giờ đã chỉnh sửa một chút và có người dọn đến.

Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân bước vào sân trong, thì phát hiện cửa trước khép hờ.

Gõ cửa mấy lần cũng không thấy phản hồi nên Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đẩy cửa phòng ra đi vào.

Khi bước vào, quả nhiên nhìn thấy hiệu trưởng Lý đang chơi cờ với một người đàn ông trung niên vạm vỡ.

Trong bàn cờ, đen và trắng xen kẽ, một cuộc chiến khốc liệt đang bắt đầu.

Tô Kim Thư đã từng xem ảnh của Smith trên tạp chí nên ngay từ đầu cô đã nhận ra người đàn ông trung niên là Smith.

Cách Smith không xa, có một thanh niên mặc vest đang đứng.

Nhìn tựa hồ là con lai, da thịt trắng nõn, ngoại hình là sự kết hợp giữa những ưu điểm của phương tây và phương đông ưu điểm, đẹp trai giống như một ngôi sao trên tỉ vi.

Ánh mắt Tô Kim Thư nhìn vào trên ván cờ, cô vẫn có chút hiểu biết về cờ vây.

Trước khi mẹ mất, cô thường kéo mẹ và anh trai đi đánh cờ.

Nhìn thế cục trên bàn cờ, giáo viên Lý là đã chiếm một ít ưu thế, tuy nhiên Smith kia cũng hết sức ngoan cường, hiệu trưởng Lý chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, còn muốn thắng lợi thì chỉ sợ cũng rất khó làm được trong một chốc.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, rõ ràng thực lực của hiệu trưởng Lý càng tốt hơn Smith.

Mặc kệ Smith ngoan cố chống lại như thế nào, thì vận mệnh vẫn bị hiệu trưởng Lý từ từ như tắm ăn lên.

“Ai dà, mấy người tới gọi giáo viên à?”

Smith thấy Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đứng ở cửa, thì mở miệng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Giáo sư, ván cờ này rất nóng lòng, chỉ sợ hai người chúng ta không cách nào phân ra thắng bại trong vòng thời gian ngắn, bằng không chúng ta nên dừng tay, đừng làm cho vợ thầy chờ lâu”

Smith ngẩng đầu lên mỉm cười với hiệu trưởng Lý, thậm chí còn không kịp chờ đợi ném quân cờ vào trong hộp.

Hiệu trưởng Lý khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đứng ở cửa, thẳng thắn buông quân cờ xuống: “Cũng được, hôm nay tới đây thôi.”

Tô Kim Thư đứng ở một bên nhìn Smith dương dương đắc ý, trong lòng cô cười nhạt không ngớt.

Bởi vì rõ ràng hiệu trưởng Lý có thế thượng phong trong ván cờ, chỉ cần tiếp tục thi đấu, Smith bại trận có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền Nhưng người kia lại lấy cớ ăn cơm yêu cầu cờ hoà, đây cũng quá không biết xấu hổ!

Nếu Smith thật sự không muốn để cho vợ thầy đợi lâu, thì đừng nói là vốn đã phải thua, coi như là ngang hàng, thì vì tôn sư trọng đạo, Smith cũng có thể chủ động chịu thua mới đúng.

Nhưng bây giờ Smith lại yêu cầu cờ hoà?

Smith đích xác là bảo vệ mặt mũi của mình, nhưng ở trước mặt những đàn em Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư này, Smith để mặt của hiệu trưởng Lý vào đâu?

Tô Kim Thư vốn sùng bái Smith này, nhưng qua chuyện nhỏ này, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Smith quả thực là kém tới cực điểm: “Thảo nào người như thế sẽ trở thành khúc mắc của hiệu trưởng Lý, quả nhiên không phải là thứ tốt “Kim Thư, cô tới rồi!”

Hiệu trưởng Lý đứng dậy từ trên ghế, cười híp mắt chào hỏi Tô Kim Thư.

Sau nhiều ngày huấn luyện đặc biệt, hiệu trưởng Lý phát hiện mình nhận học trò Tô Kim Thư này đúng là không sai, không chỉ cực kì thông minh, hơn nữa phẩm hạnh còn hết sức tốt Tuy Lâm Thúy Vân nhìn đĩnh đạc, nhưng có hơi không đứng đản, nhưng một khi đụng tới kiến thức chuyên nghiệp, thì còn giỏi hơn ai khác, giáo viên Thư cũng khích lệ Lâm Thúy Vân liên tục.

Bây giờ so với Smith ở trước mặt này, thì hiệu trưởng Lý càng khẳng định người học trò mà mình đã nhận.

“Kim Thư, qua đây. Giới thiệu cho em một chút, vị này tên Phạm Thiên Tứ, là học trò của thầy”

Phạm Thiên Tứ?

Tô Kim Thư sửng sốt Nụ cười trên mặt Smith có hơi xấu hố: “Giáo sư, thầy vẫn nên gọi em là Smith!”

Chân mày hiệu trưởng Lý không khỏi nhíu lại: “Uống nước nước ngoại nhiều năm như vậy, giờ còn vứt bỏ họ của mình?”

Hiệu trưởng Lý nói rất trực tiếp, làm cho sắc mặt Smith khó coi.

Dù sao trước đây vì có được thẻ xanh nước M, mà Smith chọn ở rể nhà Smith, theo họ vợ.

Bây giờ hiệu trưởng Lý nhắc lại chuyện xưa, khó tránh khỏi vạch vết sẹo ra.

Nhưng ngại vì hiệu trưởng Lý là trưởng bối, nên Smith không tiện phát tác, chỉ cười cho qua, cũng không nói thêm gì nữa.

“Vị này chính là học trò thầy mới nhận, Tô Kim Thư”

Hiệu trưởng Lý vô cùng trịnh trọng giới thiệu Tô Kim Thư, lúc này ánh mắt Smith mới nhìn cô gái trước mặt.

Tuy nhiên trong ánh mắt lại không tự chủ hiện lên vẻ đố kị, người phụ nữ này nhìn chừng hai mươi tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, cũng rất tỉnh xảo.

So sanh giữa Tô Kim Thư và Smith, thì cô đi sau một thế hệ, nhưng cô không hề có chút sợ hãi khi đối mặt với những tên tuổi lớn trong giới y học Dù sao cô đi theo Lệ Hữu Tuấn lâu như: vậy, cô đã sớm đã được dày công tôi luyện được bản lĩnh tùy mặt gửi lời.

Cái ánh mắt kia của Smith cũng chính xác rơi vào mắt Tô Kim Thư.

“Tô Kim Thư đúng không?”

Smith nở nụ cười qua loa lấy lệ, đút tay vào túi trông rất kiêu ngạo, không hề có ý định bắt tay Tô Kim Thư: “Xem ra cô trạc tuổi con trai tôi, bãng không cô cứ gọi tôi là chú Smithl”

Kỳ thực Smith khinh thường Tô Kim Thư.

Một cô gái tuổi đôi mươi mà mơ ước trở thành một bác sĩ y học nổi tiếng về đông y?

Đây nhất định là người si nói mộng! Chỉ là vận may khá tốt thôi.

Phải biết rằng, trước đây mình bể đầu mới khiến hiệu trưởng Lý nhận mình làm học trò.

Không ngờ một cô gái lông còn chưa dài như vậy lại có thể làm cho hiệu trưởng Lý coi trọng như vậy?

Cho nên Smith vốn không hề định cho Tô Kim Thư mặt mũi, trực tiếp bê cái danh y cái giá lên Đừng nói Smith vốn không có ý định nhận đàn em này, thậm chí vừa mở miệng đã để cô gọi mình là chú.

“Vậy thì sao được?”

Dưới đáy lòng Tô Kim Thư cười lạnh, nhưng biểu tình trên mặt cô lại có vẻ rất nhiệt tình: “Vừa rồi giáo sư đã nói, ông là học của thầy, chắc chăn cũng là đàn anh của tôi, nếu tôi gọi ông là chú, vậy chẳng phải là rối loạn thân phận rồi sao, thầy sẽ không vui, cũng thật là quá không thông tình lý, ông nói có đúng hay không?”

Tô Kim Thư nói khiến Smith trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Smith vốn còn muốn ra oai phủ đầu với Tô Kim Thư kia mà, nhưng cô đã thốt ra những lời này, thì đã trực tiếp đem hai người lên ngang hàng Smith vẫn cứ gọi hiệu trưởng Lý là giáo sư, nếu lúc này không thừa nhận, thì đó không phải là đánh vào mặt mình sao?

Khóe miệng Smith giật giật, quả thực nụ cười trên mặt còn còn khó coi hơn khóc: “Đàn em nói đúng, không sai.”

Smith ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Tô Kim Thư, trong ánh mắt đã sớm dần nổi lên sự tức giận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio