Mù Mắt

chương 5: hứa hẹn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Ẩn được Lô Lạc Lê giữ lại một lát, khi về tất nhiên sẽ trễ, đến nhà trời cũng đã tối.

Trên tay Tô Ẩn cầm theo mấy bao điểm tâm Lô Lạc Lê cho cùng với ít đồ ăn mua trên đường về, khi đẩy cửa ra trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Y đặt đồ lên bàn trong phòng khách, bước tới phòng ngủ, bên trong rất im ắng.

"Huyền Ngự, Huyền Ngự? Ta về rồi." Tô Ẩn gọi vài tiếng, không ai đáp lại.

Đang định xoay người đi sang phòng bếp xem thử, bỗng từ phía chân giường truyền tới một hồi tiếng quần áo xột xoạt.

"Huyền Ngự, là ngươi sao?"

Tô Ẩn đi về phía chân giường, hướng về bóng tối mà hỏi.

Trong góc tối truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ rồi lại quay về yên tĩnh.

Tô Ẩn ngồi xổm xuống, vươn tay sờ soạng.

Tay cảm giác được mềm mại, là mái tóc rối tung của Huyền Ngự.

Xuống chút nữa, Tô Ẩn thấy đầu ngón có chút ươn ướt.

Tô Ẩn trong lòng căng thẳng, không khỏi ôm người vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Là ta không tốt, hôm nay có việc trì hoãn nên mới về trễ."

Huyền Ngự không đáp, cũng chẳng giãy dụa.

"Đói bụng không? Ra ăn cơm nào."

Tô Ẩn ôm Huyền Ngự muốn đứng dậy, lại bị người túm chặt góc áo, sau đó là thanh âm quật cường lại có chút dè dặt.

"Không phải ngươi không cần ta nữa sao?"

Tô Ẩn nhíu mày, thầm than chẳng lẽ ấn tượng về mình trong lòng Huyền Ngự xấu đến vậy sao?

"Ta đã nói thu lưu ngươi tuyệt sẽ không không cần ngươi, nếu có một ngày ta không cần ngươi thì khi đó chính là ngươi không cần ta. Ngươi an tâm chưa?"

Huyền Ngự suy tư một lát, mái đầu tựa vào trước đầu Tô Ẩn nhẹ gật, thấp giọng nỉ non: "Ta sẽ không không cần ngươi đâu."

"Gì cơ?" Tô Ẩn chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ không rõ.

"... Không có gì, ta đói bụng rồi."

Tô Ẩn thuận thế ôm Huyền Ngự, đặt nó trên ghế trong phòng khách, đi vào phòng bếp lấy hai bộ bát đũa tới.

Một bên mở điểm tâm trên bàn, một bên đưa đũa cho Huyền Ngự.

"Hôm nay bạn ta cho chút điểm tâm, có bánh nhân đậu đỏ, kẹo đường vừng, bánh hoa quế và bánh rán hành, không biết ngươi thích loại nào, nên chọn bừa vài cái."

"—— Ừ." Huyền Ngự nhỏ tiếng đáp.

"Không phải vừa bảo đói bụng sao?" Tô Ẩn đưa đũa mà Huyền Ngự một mực không cầm, không khỏi thắc mắc.

"..."

"Sao thế, vết thương trên tay còn đau à, ta đút ngươi ăn nhé?" Tô Ẩn tưởng tay Huyền Ngự bị thương chưa lành, nên không thể tự mình dùng đũa ăn cơm, trực tiếp cầm đũa gắp một miếng điểm tâm đưa tới trước mặt Huyền Ngự.

"Nếm thử điểm tâm này, bất quá ta không biết đây là loại nào, ngươi nếm một miếng trước, nếu không ăn được thì đổi cái khác."

"——" Huyền Ngự nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, vươn tay kéo kéo áo Tô Ẩn, do dự nói: "Trong phòng này tối đen, ta không nhìn thấy gì hết."

"..." Lần này đến phiên Tô Ẩn trầm mặc.

Mình bị tật ở mắt đã nhiều năm, thị lực cũng ngày càng kém, các phòng không thay đổi cùng vật dụng bày trí quen thuộc, bất luận là ngày sáng hay đêm tối cũng đã thành thói quen, nên tối ít thắp nến. Giờ trong nhà nhiều thêm một người, vấn đề này thoáng cái phát sinh.

Huyền Ngự khác mình, mình đã quen hoạt động trong bóng tối, nhưng Huyền Ngự không thể, huống hồ trên người còn đang bị thương.

Tô Ẩn gắp miếng bánh vào trong chén Huyền Ngự, đứng dậy rời đi chốc lát.

Tiếng bước chân trong bóng tối dần xa, sau đó một hồi tiếng đóng mở tủ, lại nghe tiếng Tô Ẩn quay lại.

Trên bàn vang lên tiếng vật gì đó được đặt lên bàn, sau đó là "Xoẹt" một tiếng, ánh lửa màu vàng phá tan bóng tối, Tô Ẩn cẩn thận che nến, một tay vẩy bỏ diêm vừa dùng để châm.

Ánh nến vàng nhạt khẽ động, chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt Huyền Ngự.

"Có thể nhìn thấy chưa?" Tô Ẩn để dịch nến vào phía trong bàn, mình chỉ có thể nhìn thấy trước mặt có ánh sáng, chứ chẳng rõ hơn là bao. Nến này là lúc mừng năm mới dì Lưu tế trời để lại, vẫn luôn cất trong tủ, giờ may là cần đến, chứ không quên mất tiêu.

"Ừ." Huyền Ngự gật đầu đáp, nhìn nhìn thức ăn trên bàn và điểm tâm, thò tay cầm miếng bánh trong chén lên. Cắn một cái, bên trong tràn ngập hương vị đậu đỏ của nhân bánh.

"Hương vị thế nào?" Tô Ẩn nghe thấy tiếng nó nuốt, hỏi.

"... Trước kia chưa từng nếm qua." Huyền Ngự lại cắn một miếng, ăn sạch sẽ miếng bánh đậu đỏ mới nói tiếp: "Ăn ngon."

Tô Ẩn cười một cái, "Ngươi thích là được rồi."

Tay cầm bánh của Huyền Ngự đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Ẩn rồi lại có chút thất thần, những ngày này đây là lần đầu tiên mình nhìn kỹ mặt Tô Ẩn. Y tuy bị tật ở mắt, nhưng lớn lên quả thật thanh tú, thân hình hơi có vẻ đơn bạc, làn da cũng trắng trẻo, không tỳ vết, nếu không phải mình được chính y cứu thì thật chẳng tin y là người tập võ.

Dù sao thì trên thân Tô Ẩn cũng thiếu đi hào khí của người luyện võ, mà thay vào đó là vài phần cảm giác thanh tịnh. Nếu không có bội kiếm tùy thân kia, ấn tượng đầu chính là thiếu niên tuấn tú mảnh khảnh điềm đạm nho nhã, khuyết điểm duy nhất chính là trong ánh mắt xinh đẹp kia không có .

Tô Ẩn không nhìn tới biểu cảm của Huyền Ngự, tự cầm đũa gắp rau. Mỗi một lần gắp đều chuẩn xác chấm vào bát tương, chỉ cần đặt đúng vị trí, Tô Ẩn đều có thể nhớ kỹ không sai.

"Hôm nay nghỉ sớm đi, thương thế của ngươi không tốt, cần tĩnh dưỡng."

Huyền Ngự phục hồi tinh thần ứng thanh, cúi đầu ăn cơm.

Tô Ẩn đã ăn không ít điểm tâm ở tiêu cục, nên rất nhanh đã no. Y đặt đũa xuống lẳng lặng ngồi, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái. Vì sao chỉ nghe được tiếng cắn nuốt rất nhỏ của Huyền Ngự chứ không nghe được tiếng đũa vậy?

"Huyền Ngự."

"...?" Huyền Ngự đối với "tên mới" của mình vẫn chưa quen, sững sờ chốc lát mới kịp phản ứng, "Sao vậy?"

Đôi lông mày đẹp của Tô Ẩn thoáng nhăn lại, hơi ngồi gần lại Huyền Ngự, chậm rãi hỏi: "Ngươi —— có phải không động vào đũa không?"

"——! Ta, ta không có mà." Huyền Ngự lo lắng né về phía sau, giấu bàn tay đầy dầu mỡ về sau lưng.

Tô Ẩn vươn tay ra, Huyền Ngự không hiểu một hồi khẩn trương, lại thấy Tô Ẩn chuẩn xác cầm lấy đôi đũa ở chỗ y vừa để.

Tô Ẩn sờ sờ đôi đũa chỉnh tề kia biết ngay mình đoán không sai.

Ăn cơm không cần đũa, này không thể được!

Tô Ẩn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong áo, đứng dậy kéo bàn tay dính dầu mỡ của Huyền Ngự qua, cẩn thận lau sạch sẽ.

"Sao không dùng đũa vậy?" Tô Ẩn cầm đũa nhét vào tay Huyền Ngự.

"Ta... Ta tay đau." Huyền Ngự trong lòng sầu muộn, nhiều năm vậy mình toàn dùng tay trực tiếp ăn, dùng cái gì đũa chứ, bốc tay ăn mới ngon mà!

Tô Ẩn khẽ giật mình, mới nhớ tới tay phải Huyền Ngự bị thương chưa khỏi, cắn môi nghĩ nghĩ, "Mà thôi, mấy ngày nay cơm ngươi ăn ta sẽ đút cho ngươi vậy, chờ thương thế ngươi tốt lên phải tự mình cầm đũa ăn cơm đấy."

Huyền Ngự ban đầu còn mừng thầm, câu sau khiến nó méo mặt luôn, thật sự không hiểu sao Tô Ẩn lại chấp nhất với đôi đũa như vậy.

Tô Ẩn ngồi một bên đút Huyền Ngự ăn no, sau đó ôm nó về phòng thay thuốc. Huyền Ngự vốn nghẹn một bụng khí, giờ thả lỏng một chút rất nhanh đã ngủ mất.

___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio