Tảo mộ?
Vương Tuệ Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tảo mộ không phải là tiết thanh minh sao?
“Mẹ cậu ấy chôn ở dưới chân núi, ngày mốt là giỗ bà ấy!” Thím Mẫn giải thích.
Thì ra là vậy, Vương Tuệ Hân đã hiểu rồi.
“Vậy cha anh ấy đâu? Anh ấy còn có người thân nào khác không?” Nếu có thì chắc nay mai cũng sẽ trở lại để tảo mộ rồi.
“Cha cậu ấy còn sống, nhưng cũng không quan tâm tới cậu ấy, đó là một người đàn ông vô lương tâm. . .” Nhắc tới chuyện này, thím Mẫn lại tức giận, lớn tiếng trách móc người đàn ông kia.
“Mẹ của A Kính thật ngốc, bị tên đàn ông xấu xa đó lừa gạt. . . .”
Thím Mẫn bắt đầu lải nhải, kể về những chuyện lúc trước, từ trong lời nói của bà, Vương Tuệ Hân biết Tạ Kính là con riêng, năm đó, cha của Tạ Kính ngoại tình với mẹ anh, lúc Tạ Kính tuổi thì vợ của ông ta tìm đến, nghe nói là đã đánh hai mẹ con bọn họ rồi tố cáo mẹ anh chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, mẹ Tạ không còn cách nào khác, đành phải mang con trai lên núi sống nương tựa bà dì.
Lúc Tạ Kính tuổi, mẹ anh bất ngờ qua đời vì căn bệnh ung thư, từ đó anh sống chung với bà dì, cũng may, nhà bà dì không tệ, anh có thể yên ổn mà lớn lên, mấy năm trước bà dì chuyển nhà xuống chân núi, mở một quán ăn nhỏ, lần nào anh lên núi thì cũng sẽ ghé thăm nhà vợ chồng bà trước.
Thím Mẫn nói liên tục nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải là hàng xóm đến tìm thì chắc câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Vương Tuệ Hân nhân dịp này nói tạm biệt, sau đó chạy chầm chậm vòng quanh đường núi. Chạy bộ là thói quen mỗi ngày của cô, hôm nay Tạ Kính đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn thói quen của cô.
phút sau, cô mồ hôi đầy người, trở về nhà tắm, thay một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần short lửng, tự làm cho mình một bữa sáng phong phú, sau đó mới bắt đầu công việc theo thường lệ.
Cô ra sân trước nhổ cỏ tưới hoa, sau lại trở vào uống trà đọc sách, nghe một vài bài hát quen thuộc, vô cùng thoải mái, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. . . .
Đã tới giấc trưa, cô đi ra bên ngoài tản bộ, tiện thể ngắm hoa, lúc trở về thì điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn điện thoại thì biết là bạn tốt Giản Hữu Văn.
“Không phải là cậu đang làm việc sao? Sao lại gọi cho mình?” Tâm tình của Vương Tuệ Hân đang rất tốt nên mở miệng trêu chọc đối phương.
“Cậu nghe thấy gì chưa?” Giản Hữu Văn vội vàng hỏi một câu.
“Nghe thấy gì? Mình chả hiểu gì cả?” Vương Tuệ Hân lót tấm đệm, sau đó thoải mái ngả lưng vào ghế salon.
Giản Hữu Văn bạo phát: “Bành Ngạn Kỳ sắp kết hôn với người phụ nữ chết tiệt kia.”
Trong đầu oanh một tiếng, Vương Tuệ Hân chết lặng tại chỗ, điện thoại di động rơi xuống đất. Bành Ngạn Kỳ, bạn trai cũ của cô, kẻ bạc tình, sắp kết hôn?
“Alo? Alo. . .”
Vương Tuệ Hân lấy lại tinh thần, vội vã luống cuống nhặt điện thoại lên: “Mình đây!”
Giản Hữu Văn thử dò xét: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao. Làm sao cậu biết?”
“Có người quen thấy anh ta đăng trên facebook, sau đó gửi hình cho tớ xem. Cậu cũng biết tớ bị anh ta cho vào danh sách đen nên không xem được.” Giản Hữu Văn cau mày.
Một năm trước, khi Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay thì cô đã chửi anh ta ầm ỹ ở trên facebook, sau đó đã bị anh ta cho vào danh sách đen.
“Tớ nghĩ chắc cậu cũng thấy cho nên mới gọi tới hỏi cậu. Aizz, cái tên khốn đó. . . cậu đừng đau khổ.”
Vương Tuệ Hân bị tin tức bất ngờ khiến cho tâm trạng không vui, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Mình có gì mà phải đau khổ? Anh ta vốn vẫn là một tên khốn.”
“Còn nói chắc chắn là không có gì với Phương Khải Lỵ, láo toét, đàn ông mà tin được thì cứt chó cũng có thể ăn!” Giản Hữu Văn thở phì phò nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu trút giận, để tớ lên facebook chửi hai kẻ khốn kiếp đó.”
“Hả?” Vương Tuệ Hân trợn mắt: “Đừng làm ẩu, mất công người ta nói cậu nói xấu. . .”
“Anh ta dám nói gì? Nói đi, ai sợ ai?” Giản Hữu Văn cười lạnh: “Tớ vừa mới gọi điện thoại mắng Phương Khải Lỵ một trận!”
Phương Khải Lỵ từng là bạn của các cô, thế mà lại hèn hạ đi quyến rũ bạn trai của Tuệ Hân, cuối cùng bị các cô cạch mặt.
“Cô ta còn dám ngắt điện thoại của tớ!” Giản Hữu Văn nổi cơn thịnh nộ: “Cô ta đã cướp đi bạn trai của cậu ——”
“Đừng nói nữa!” Tâm trạng của Vương Tuệ Hân đang rất xấu, cô cắt ngang lời của Giản Hữu Văn: “Loại đàn ông như vậy, cô ta muốn thì cứ lấy đi, mình không quan tâm, dù gì thì tụi mình chia tay một năm rồi, nam cưới nữ gả cũng không liên quan đến nhau.”
“Cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ, nếu như cậu không quan tâm thì tại sao lại không trở về? Làm ổ ở trên núi làm gì?” Giản Hữu Văn tức giận nói.
“Tớ thích ở trên núi.”
Giản Hữu Văn hừ nhẹ, tỏ vẻ không tin: “Nếu cậu thật sự không quan tâm thì tớ mừng cho cậu. . .”
Vương Tuệ Hân nghe thấy một giọng nói khác ở đầu dây bên kia, lại nghe Giản Hữu Văn vội vàng nói: “Ông chủ tới, tớ cúp máy đây, lát nữa gọi lại cho cậu.”
“Được!” Vương Tuệ Hân cúp máy rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, tim đập rất nhanh. Cô có nên vào xem facebook của Bạch Ngạn Kỳ không?
Sau khi chia tay được nửa năm, thỉnh thoảng cô vẫn vào xem facebook của anh ta, về sau lại nghĩ mình thật không có tiền đồ, khi đó cô mới dứt khoát bỏ đi cái thói quen này.
“Nói không chừng anh ta đã cho mình vào danh sách đen rồi.” Vương Tuệ Hân cười tự giễu.
Cô chẳng thèm quan tâm nữa, nhấn nút tắt màn hình, nhẹ nhàng đứng dậy: “Đi giặt quần áo thôi!”
Đi được vài bước, ánh mắt cô lại liếc về phía màn hình: “Vương Tuệ Hân, phải mạnh mẽ lên, cái loại người đê tiện đó không có gì để mày phải lưu luyến cả!”
Cô nói bằng tất cả ý chí của mình, nhưng vừa đi tới phòng bếp lại xoay người trở lại.
“Chỉ xem một chút thôi!” Cô mở màn hình máy tính, nhanh chóng mở facebook, trong lòng vang lên tiếng nói ngăn cô đừng xem nữa, thế nhưng cô không thèm để ý.
Một bộ váy cưới xuất hiện ngay trước mắt —— Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ mặc trang phục kết hôn, nhìn nhau với ánh mắt thâm tình.
Vương Tuệ Hân luôn cho là tình cảm của mình đã sớm phai nhạt, không thể nào tức giận, nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, tất cả đều chỉ là do cô tự lừa mình dối người.
Vết thương cũ một lần nữa lại bị xé toạc, khiến cho cô đau đớn đến mức muốn hét lên, cô muốn xuống núi ngay lập tức, tìm Bành Ngạn Kỳ đánh cho một trận, đẩy hai người bọn họ xuống biển sâu cho chết đuối, dùng lửa thiêu, dùng roi da quất. . .
“Hức. . .” Cô không chịu nổi nên đành phát ra tiếng nức nở, sau đó lại đứng dậy, xông ra ngoài.
Cô vừa chạy, vừa gào lên, nếu như gào lên mà có thể tống hết tất cả sự tức giận và đau khổ này ra khỏi tâm trí, cô sẽ gào đến long trời lở đất.
Cái gì gọi là vĩnh viễn chỉ yêu một người, hạnh phúc cả đời, cùng nhau sinh một đám trẻ, bên cạnh nhau đầu bạc răng long. . . .
Kết quả là gì? Xoay người bỗng buông tay, ngay cả người mà mình luôn xem là bạn cũng quay lưng phản bội khiến cho cô càng thêm tức giận, càng thêm đau đớn.
Cô gào khóc nói mình muốn chia tay, anh ta cầu xin cô hãy cho anh ta thêm một cơ hội, còn nói rằng chỉ là do say rượu nên mất đi lý trí chứ căn bản anh ta không hề thích Phương Khải Lỵ, cho dù cô có quyết tâm chia tay thì anh ta vẫn sẽ đợi cô, sẽ không đến với Phương Khải Lỵ. Tất cả lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà hôm nay anh ta nhẫn tâm xóa sạch tất cả.
Vương Tuệ Hân tức giận gạt đi nước mắt, cô cảm thấy thật không cam lòng.
“Aaaaaa. . .” Cô chạy vào rừng gào thét, đem hết tất cả sự đau khổ và tức giận trút hết ra ngoài: “Anh lại lừa tôi thêm lần nữa, Bành Ngạn Kỳ, tôi đúng là ngu ngốc mới tin rằng anh sẽ chờ tôi tha thứ. . . .”
Cô nấc nghẹn, đưa tay gạt đi nước mắt: “Tôi sẽ không khóc vì anh nữa, nếu còn khóc, tôi sẽ biến thành đầu heo. Vương Tuệ Hân, mi là đầu heo à? Mau tỉnh lại đi. . . .”
Cách đó vài thước, một bóng dáng cao lớn đang nhìn cô, lắc đầu nói: “Em không phải là đầu heo, em là đồ ngốc!”
Lúc Vương Tuệ Hân nghe điện thoại thì Tạ Kính đã thức dậy, chẳng qua là lúc đó không thích hợp để anh xuất hiện, cho đến khi cô xông ra ngoài thì anh mới ra khỏi phòng, khi nhìn thấy bộ áo cưới trên màn hình máy tính thì anh lo lắng cô bị kích thích mà làm việc dại dột nên mới chạy theo tới đây.
Nhìn thấy cô vừa khóc vừa hét to để hả giận, anh cảm thấy cô vừa ngu ngốc lại có chút đáng yêu, tên đàn ông kia đúng là thiểu não nên mới buông tay cô.
Anh bước từng bước chậm rãi, suy nghĩ xem nên nói gì để xua đi nỗi đau và sự khổ sở của cô, nhưng anh không phải loại người hay đi an ủi người khác, đàn ông mỗi khi đau khổ đều thường tìm đến rượu bia và thuốc lá để chữa lành vết thương, không giống như phụ nữ cứ núp một chỗ rồi khóc thút thít để tìm thanh thản.
Xoay người định chạy đi tìm thím Mẫn, lại sợ khéo quá hóa vụng, cô trốn ở chỗ này khóc lóc, chính là vì không muốn để cho ai biết, bây giờ chạy đi tìm thím Mẫn chẳng phải là càng thêm khó xử sao?
“Bành Ngạn Kỳ, anh là tên khốn kiếp, tên hèn hạ, tên sắc lang vừa thấy phụ nữ là cởi quần. . . .”
Nghe thấy Vương Tuệ Hân bắt đầu chuyển từ đau thương sang tức giận, Tạ Kính lộ ra một nụ cười. Tốt nhất là nên như vậy, nếu như một người lâm vào cảm xúc đau thương thì sẽ dễ dàng hối tiếc, hoặc sẽ có ý định tự tử, nhưng tức giận thì sẽ khác, nếu muốn làm tổn thương thì đối tượng sẽ là người khác chứ không phải bản thân mình.
“Đừng nghĩ là tôi cần anh, Vương Tuệ Hân tôi không có anh chẳng phải là vẫn rất tốt đó sao? Cho dù đàn ông có chết hết thì tôi cũng không cần cái loại rác rưởi như anh, anh chỉ xứng với mặt hàng như Phương Khải Lỵ mà thôi. . . .”
Vương Tuệ Hân mắng một tràng rồi lại khóc thêm mấy tiếng, trong lòng dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ tìm một người đàn ông khác, một người tốt hơn anh gấp trăm lần!”
Nghe thế, ánh mắt của Tạ Kính sáng lên, chẳng lẽ ông trời đang ám chỉ anh lợi dụng đục nước béo cò sao?
Tạ Kính sờ cằm, nhìn chằm chằm Vương Tuệ Hân như đang suy nghĩ điều gì, sau đó liền rời đi không để lại chút tiếng động. Nếu như hai người quen thuộc thì bây giờ anh đi đến an ủi cô còn có chút hiệu quả.
Nhưng bây giờ anh vẫn chỉ là một người xa lạ, xuất hiện một cách đường đột như vậy chỉ khiến cô càng thêm lúng túng, không bằng để cho cô một mình tự lấy lại bình tĩnh đi.
Mười mấy phút trôi qua, cô la hét cũng đã mệt mỏi, tức giận trong lòng đã xả ra hết, không còn sót lại một chút gì, cũng không muốn tự mình giữ lại phiền muộn ở trong lòng. . . .
Kể từ khi phát hiện Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay, cô liền dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này, cũng không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, một mình trốn lên núi tự chữa lành vết thương, nửa đêm nằm trên giường cũng có lúc cô sẽ suy nghĩ có nên cho anh ta thêm một cơ hội nữa hay không?
Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng sâu, nếu anh ta tìm đến ai đó xa lạ thì không nói, đằng này người đó lại là bạn của cô, hai sự phản bội cùng một lúc đã khiến ý niệm tha thứ trong cô đều bị vỡ vụn.
Cho dù hôm nay Bành Ngạn Kỳ có đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không quay trở lại với anh ta, nhưng con người thật sự là một động vật rất kỳ lạ, rõ ràng là đối phương làm tổn thương bạn, khiến bạn khổ sở, bạn cũng hiểu được giữa hai người tuyệt đối sẽ không thể quay về, thế nhưng khi nghĩ về anh ta, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại nhớ đến nghẹn ngào, vô cùng đau đớn. . . .
Nhưng so với nỗi đau tê tâm liệt phế của hơn một năm trước, thì hôm nay, mặc dù trong lòng cũng khó chịu, nhưng cảm giác đó đã trôi qua thật nhanh, sau mười mấy phút đồng hồ chửi mắng thì tức giận đã không còn nữa, một năm trước, cô có thể vừa khóc vừa cười hơn cả tiếng đồng hồ, thời gian quả thật là một liều thuốc chữa thương cực kỳ hiệu quả.
Vương Tuệ Hân buồn bã thở dài, nhìn núi rừng và bầu trời xanh thẳm, cảm nhận từng làn gió mát, trái tim vốn thắt lại đã dần dần thả lỏng, nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của mình vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô thở một hơi thật dài, đem tất cả sự buồn bực trong lòng tuôn ra hết, sau đó mới chậm rãi trở về nhà gỗ, xa xa, mấy đứa trẻ đang rượt đuổi nhau, nhìn thấy cô thì lại vẫy vẫy tay.
“Em chào cô!”
Vương Tuệ Hân không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã trút giận xong, nếu để cho đám học sinh thấy mình vừa khóc vừa gào thét thì thật sự rất mất mặt.
“Cô có muốn đi bắt dơi câu ếch với tụi em không?” Một bé trai tám tuổi quơ quơ cái lưới đánh cá trong tay.
“Không đâu, các em đi đi!” Vương Tuệ Hân mỉm cười, trẻ con trên núi rất hiếu động và thuần khiết, không buồn không lo, thật khiến cô đem lòng hâm mộ.
Đám trẻ lại ùa vào trong rừng, Vương Tuệ Hân hái một ít hoa dại để về cắm vào bình, khi cô trở lại nhà gỗ thì trông thấy Tạ Kính cởi trần dọa cô sợ hết hồn.
Hình như anh vừa mới tắm xong, trên da thịt màu đồng còn đọng lại vài giọt nước, lồng ngực rộng lớn bền chắc, cơ bụng sáu múi khiến cho người ta suy nghĩ viển vông, ngay cả dây kéo quần thể thao anh còn không kéo kỹ, Vương Tuệ Hân thậm chí còn có thể nhìn thấy đám lông màu đen từ chỗ đó chạy dọc lên rốn.
Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cô không phải là chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ngượng ngùng như vậy.
“Anh. . . anh. . . .”
Tạ Kính nhướng mày nhìn cô luống cuống chân tay, đỏ mặt ngượng ngùng, anh bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ cô còn biết xấu hổ.
“Dọa em sao?” Anh cầm chiếc áo ba lỗ màu trắng vắt ở trên ghế để mặc vào.
“Tôi không có bị dọa!” Vương Tuệ Hân nói. Chi bằng nói là cô không được tự nhiên còn chính xác hơn.
“Anh dậy lúc nào vậy?” Cô chuyển đề tài.
“Vừa mới dậy!” Anh liếc mắt nhìn máy tính trên bàn, cố ý hỏi: “Ai kết hôn vậy?”
Lúc này Vương Tuệ Hân mới nhớ, mình vội vàng chạy đi mà quên không tắt máy tính. Cô bối rối đi đến cạnh bàn, cụp màn hình xuống: “Một người bạn!”
“Lúc nào cưới?”
“Không biết!”
Phát hiện mình đang căng thẳng, cô cầm bình hoa thủy tinh đi vào phòng bếp, Tạ Kính cũng đứng sau lưng cô, mở tủ lạnh, nhìn cô cắm hoa tươi vào trong bình.
Anh lấy nước trái cây, thuận miệng hỏi: “Tôi có thể ăn thịt kho trong nồi không?”
Vương Tuệ Hân hào phóng nói: “Ừ, còn cơm với canh nữa, để tôi hâm nóng giúp anh!”
“Được!” Anh cũng không khách khí với cô: “Lần sau tôi nướng thịt cho em!”
“Không cần, chuyện nhỏ thôi mà!” Cô mở cánh cửa lò vi sóng, sau đó lấy cơm trắng và canh bỏ vào trong đó.
“Ng thím Mẫn nói anh về để tảo mộ à?” Cô hỏi chuyện phiếm.
Anh sờ cằm: “Ừ, mỗi năm cứ đến ngày này là tôi lại về!”
Mặc dù đã cố cảnh báo ánh mắt không được nhìn loạn, thế nhưng anh vẫn không nhịn được mà liếc nhìn đường cong nơi ngực và mông cô.
Nghĩ đến cô nhanh nhẹn hoạt bát, lại có vóc người nóng bỏng, thân thể anh lại nóng lên, chỉ hận không thể ôm cô vào phòng mà lăn lộn ngay lập tức, chẳng qua, muốn thì muốn vậy, nhưng anh sẽ không ngốc mà làm thật.
Phụ nữ không giống đàn ông, họ cần không khí, cần cảm giác, không giống đàn ông có thể hành động ngay lập tức mà không cần làm nóng người.
“Em đã có bạn trai chưa?”
Đương nhiên là anh biết cô chưa có, nhưng dù sao anh cũng phải tìm đề tài thích hợp để nói chuyện, lôi kéo sự chú ý của cô, sau đó sẽ hấp dẫn cô.
Vương Tuệ Hân kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao anh. . . .”
“Tùy tiện nói chuyện một chút thôi mà!” Anh nhún vai.
Cô cứng nhắc nói: “Tôi không có bạn trai!”
Anh nở nụ cười: “Vừa hay, tôi cũng không có, đã chia tay nửa năm trước rồi!”
Cô khẽ thả lỏng thân thể, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Thông thường mà nói, cô chắc là sẽ không tự nhiên mà đi hỏi chuyện của người khác, nhưng nếu anh đã chủ động nhắc tới mà chính cô lại có kinh nghiệm thê thảm như vậy thì đương nhiên cô cũng muốn nghe thử xem một chút.
“Cô ấy tìm được đối tượng tốt hơn.” Anh nhún nhún vai, trả lời một câu qua loa.
Thoạt nhìn anh cũng không có vẻ gì là đau khổ, lãnh đạm hờ hững, chỉ mới nửa năm mà anh đã có thể quên nhanh như vậy sao? Mình xem ra còn kém xa nhiều lắm.
“Anh. . . . dường như có vẻ không mấy đau lòng?” Cô không nhịn được hỏi.
“Tôi luôn cho rằng có hợp có tan.” Anh mỉm cười nói.
Cô hoài nghi nhìn anh.
“Lòng người là một thứ không cách nào nắm giữ.” Anh nói với vẻ mặt đứng đắn: “Dĩ nhiên là sẽ có đau lòng, nhưng quan trọng là phải tiến lên phía trước, lại nói cảm tính của đàn ông cũng không giống như phụ nữ, nói thay lòng thì thay lòng, còn có thể làm gì khác? Thời gian cũng vẫn trôi đi thôi.”
Gần đây anh hay đứng ở góc độ cụ thể, thực tế nhất để đánh giá mọi chuyện, chuyện tình cảm cũng không phải là ngoại lệ.
Vương Tuệ Hân không nói gì, chỉ cầm thìa khuấy nước thịt. Kỳ thực đạo lý này bọn họ đều hiểu, chỉ là thời điểm bị thương không giống nhau, ở phương diện này, thật sự là cô đã quá rộng lượng rồi.
“Sao vậy, tôi nói gì sai sao?” Thấy cô không lên tiếng, Tạ Kính hỏi.
“Không, anh nói rất đúng, quả thực là nên tiến về phía trước.” Thấy nồi canh sôi, cô cúi người tắt bếp.
Tạ Kính lấy thức ăn từ trong lò vi sóng ra rồi để lên trên bàn: “Thơm quá!”
Mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ trong phòng khách, Vương Tuệ Hân nói: “Anh cứ từ từ ăn đi.”
Cô chậm rãi chạy đến phòng khách nghe điện thoại: “Alo?”
Không ai trả lời.
Vương Tuệ Hân nghi hoặc kêu vài tiếng: “Ai vậy? Sao lại không nói gì?”
Một tiếng thở dài truyền đến, sau đó lập tức cúp điện thoại.
“Gì vậy nhỉ?” Cô nhíu mày có chút không vui: “Quấy rối điện thoại sao?”
Cúi đầu nhìn laptop trên bàn trà, cô bắt chéo chân ngồi xuống đất, quyết định mߠlaptop lên, ngay lập tức, hình ảnh cô dâu chú rể lại hiện ra trước mắt.
Mặc dù không còn bị kích động giống như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng giờ đây trong cô lại bùng lên một cảm giác bực bội và chán ghét, cô tắt máy, cầm quyển sách đi ra ngoài ban công, lười biếng ngồi xuống xích đu.
Không muốn nghĩ đến Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân cố gắng đặt sự chú ý của mình vào trong cuốn sách, nhưng sau phút lại phát hiện vẫn ở nguyên trang cũ, cô thở dài đặt tay lên cuốn sách, quyết định đến nhà kho quét dọn, sau đó tìm một chút chuyện để làm, tránh phải ngồi ở đây suy nghĩ miên man.
“Tôi muốn xuống núi mua ít đồ, em có cần mua gì không? Hay có muốn đi cùng tôi xuống núi không?”
Vương Tuệ Hân quay đầu lại, phát hiện Tạ Kính chẳng biết đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.
“Anh ăn xong rồi à?” Cô không ngờ mình đã ngẩn người lâu như vậy.
Anh vuốt cằm, cố tình hỏi: “Có phải em đang có tâm sự không? Tôi thấy dường như em có chút không yên lòng.”
“Không có gì.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi cùng anh xuống núi cũng được.”
Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
“Đúng rồi, mấy ngày tới tôi sẽ ngủ ở nhà kho. . .”
“Để tối rồi nói.” Bây giờ anh không muốn tranh chấp vấn đề này với cô, “Bây giờ em có đi được không? Hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?”
“Đi bây giờ đi, để tôi lấy tiền đã.”
Tạ Kính nhìn cô vội vàng chạy vào phòng lấy balo ra, sau đó lại chạy đến cạnh cửa thay đôi giày vải, một bên vừa nhảy ra ban công, một bên vừa muốn kéo gót giày, kết quả là bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì té ngã.
Tạ Kính phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm lấy cô, cô té nhào vào người anh, khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.
“Thật xin lỗi.” Cô bối rối đẩy anh ra.
Đường cong mềm mại của cô áp sát lên người Tạ Kính khiến anh thật không nỡ buông tay, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người cô.
“Không sao.” Anh bắt buộc mình phải buông tay, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô.
Phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, cô càng thêm bối rối, vội vàng cúi đầu xuống: “Chúng . . . chúng ta đi thôi.”
Thấy cô cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ ửng, khóe môi anh cong lên mang theo sự thích thú. Không phải là cô đã từng có bạn trai rồi sao? Sao lại dễ thẹn thùng như vậy?
“Em dễ đỏ mặt thật đấy.” Anh cười cười rồi bướcphía trước.
Vương Tuệ Hân nhìn theo bóng lưng anh, nhăn nhăn sống mũi.
“Tôi không có đỏ mặt, chỉ tại thời tiết quá nóng mà thôi.” Trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ: Vừa rồi anh ta nhìn cô chằm chằm cứ như đang nhìn con mồi vậy, chẳng lẽ anh ta đối với mình. . . .
Không thể nào? Cô bị suy nghĩ của chính mình dọa đến hoảng sợ.
Bởi vì cái suy nghĩ này mà Vương Tuệ Hân lại có chút mất tự nhiên, chẳng qua trên đường đi, mọi hành động của Tạ Kính đều rất bình thường, không có chút gì gọi là bất lịch sự, cô cảm giác mình đã quá nhạy cảm rồi, vì vậy cô liền quăng những suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó lại cười cười nói nói với anh.
Sau khi xuống núi, Tạ Kính tới nhà của bà dì Cổ, anh họ của Tạ Kính – Cổ Minh Hùng vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì mới chợt nhớ ra là mình đã quên nói với Tạ Kính về chuyện Vương Tuệ Hân thuê nhà.
“Hôm qua cậu trở về chỉ lo uống rượu, anh cũng quên nói với cậu chuyện cô giáo Vương.” Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân, nói: “Cô giáo có bị cậu ấy dọa không?”
“Không có bị dọa, chỉ có chút giật mình mà thôi.” Vương Tuệ Hân lắc đầu.
“Chìa khóa xe đâu?” Tạ Kính nói: “Em mượn đi mua đồ.”
Cổ Minh Hùng đi ra phía sau, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ném cho Tạ Kính, Tạ Kính giơ tay ra chụp rồi chạy đến gara lấy chiếc xe jeep ra, Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với bọn họ rồi nhìn xe lướt qua mình.
Bọn họ vừa đi không lâu, bà dì Cổ lại từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm một bó rau và một lẵng hoa thơm, tóc trắng búi ở sau đầu, làn da mang theo vết tích của năm tháng, lưng hơi gù nhưng thần thái vẫn còn minh mẫn.
“Bà à, A Kính mới vừa đi ra ngoài với cô giáo Vương rồi.” Vẻ mặt Cổ Minh Hùng có chút tinh quái.
Bà dì Cổ nhếch miệng cười, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ hòa ái thân thiện.
“Bà thấy hai đứa chúng nó rất xứng đôi.” Điều này không hề khiến bà bất ngờ.
Một năm này, sau nhiều lần tiếp xúc với cô giáo Vương, bà biết tính tình con bé rất cởi mở, lần đầu gặp thì bà đã thấy con bé rất có duyên với mình, hơn nữa trực giác còn khẳng định rằng Tạ Kính hẳn sẽ thích nó.
Từ nhỏ tới giờ trực giác của bà rất đúng, lúc còn trẻ cũng đã học bói toán, kỳ thực nguyên lý của việc bói toán bà cũng không giải được nhiều lắm, năm ngoái bà xem thì còn phải đợi thêm một năm, bây giờ ngẫm lại thì quả đúng là như vậy.
Bà dì Cổ vui vẻ mang bó rau xuống bếp nấu. Trong tất cả đám con cháu, chỉ có Tạ Kính là khiến cho bà không yên tâm nhất, bà vẫn mong nó tìm được một người phụ nữ thích hợp, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy. Lần đầu tiên gặp Vương Tuệ Hân, trực giác cho bà biết nhất định là cô bé này rồi.
Chỉ là, thanh niên bây giờ không thích bị người lớn sắp đặt, bà chɠcó thể im lặng chờ đợi thời cơ chín muồi, còn bây giờ thì cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên đi.
Khóe môi khẽ cong lên, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười rạng rỡ.