“Nếu anh cảm thấy em cố tình gây sự, vậy em cũng không còn gì để nói. . .”
“Haha.” Nhìn ra sự bất an của cô, Tạ Kính vươn tay vuốt má cô: “Anh đâu có nói là không tin em.”
Cô lập tức trầm tĩnh lại. Thật sự là cô sợ anh nghi thần nghi quỷ, chuyện bé xé ra to, có lẽ là do phụ nữ hay suy nghĩ lung tung, lúc trước Bành Ngạn Kỳ cũng đã từng nói với cô như vậy, khiến cho cô rốt cuộc cũng cảm thấy là mình đang cố tình gây sự.
“Hai người đó giống nhau ở chỗ nào?” Anh nghiêm túc hỏi, muốn nhân dịp này hiểu rõ quá khứ của cô. Anh không quan tâm đến chuyện tình cảm lúc trước của cô, dù sao thì cũng đã là quá khứ, nhưng anh muốn biết điều gút mắc trong lòng cô là gì?
Nhìn anh có vẻ cũng không giống như muốn gây sự với mình, lúc này cô mới có thể thả lỏng sự phòng bị.
“Hai người bọn họ có nhiều điểm rất giống nhau, thỉnh thoảng lại vô tình hay cố ý nói những câu khiến người ta hiểu lầm, đùa giỡn với bạn trai của em trước mặt em, lại nói với em một câu là bọn họ không hề có hứng thú với bạn trai của em, bảo em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, lúc đó em đã từng tin, kết quả thì sao?” Cô cười châm chọc: “Hữu Văn nói em là kiểu người đã bị người ta bán mà còn giúp bọn họ tính tiền, vừa rồi gặp lại Phương Khải Lỵ, cô ta đã thay đổi không ít, lại càng giỏi đóng kịch, hở chút là đau chân, hở chút lại đau bụng, nước mắt muốn rơi là rơi.”
Cô không biết là Trương Nghiên có cái kiểu giả vờ điềm đạm đáng yêu như Phương Khải Lỵ hay không, nhưng muốn mập mờ với một người đàn ông thì có nhiều cách lắm.
“Có lẽ anh sẽ nói em hay suy nghĩ miên man, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng vết xe đổ đã quá nhiều máu chó, em không muốn lại tiếp tục giẫm lên đó nữa.”
Thấy cô im lặng nhìn ra cửa sổ, anh không cần tiếp tục hỏi thì cũng hiểu được ngụ ý của cô, nếu anh và Trương Nghiên cứ tiếp tục ‘quấn quít’ như vậy thì cô sẽ thà rằng chia tay.
Anh vươn tay vuốt mái tóc của cô: “Em thật đúng là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Mặc kệ em.” Cô tùy hứng nói, đôi môi mất hứng khẽ cong lên.
Cô như vậy trông thật đáng yêu. Anh cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi đang vểnh cong của cô.
Cô đỏ mặt, giả vờ muốn đẩy anh ra, anh lại vỗ vỗ mông cô, ý bảo cô ngoan ngoãn một chút.
“Anh không giống với tên họ Bành kia.” Thấy cô không lên tiếng, anh hiểu cô căn bản vẫn không tin, nhưng anh cũng không cảm thấy buồn bực, chỉ tiếp tục nói: “Hồi cấp hai, anh từng thích một cô bạn.”
Người anh thích có mà nhiều vô kể. Trong lòng Vương Tuệ Hân âm thầm phỉ nhổ anh.
Thấy ánh mắt khinh bỉ quá mức rõ ràng của cô, anh lại đánh vào mông cô một cái.
“Trương Nghiên đã nhận ra, chị ta tò mò đi làm quen với cô gái đó, sau đó hai người bọn họ trở thành bạn tốt.” Anh hơi ngừng lại một chút, dường như là đang nghĩ xem phải nên kể tiếp như thế nào. “Khi đó Trương Nghiên vẫn chưa thành thục và từng trải nhiểu như bây giờ, chỉ là có chút thủ đoạn của đám con gái, cứ hay đâm chọt giữa bọn anh, nếu không thì luôn cợt nhả với anh trước mặt cô ấy, da mặt cô ấy lại mỏng, sau vài lần thì không chịu được bị chị ta đùa giỡn, vậy nên quay sang tức giận với anh.”
Vương Tuệ Hân kinh ngạc nhìn anh. Không ngờ Trương Nghiên mới có mười mấy tuổi mà đã có tâm cơ như vậy.
“Anh cũng đã từng thử nói chuyện rõ ràng với Trương Nghiên, muốn chị ta đừng có làm mấy cái chuyện như vậy nữa, nhưng chị ta nói là mình chỉ đùa giỡn, làm sao biết mọi chuyện lại trở nên như vậy, còn nói lời xin lỗi với anh, anh cũng không tiện nói nặng lời với chị ta, lúc đó anh và chị ta cũng coi như là bạn tốt, mặc dù có đôi lúc anh cũng hoài nghi lòng dạ của chị ta, nhưng người ta cũng đã có bạn trai, anh không thể mặt dày tự cho rằng bởi vì người ta thích mình nên mới cố tình chen vào phá hoại. Sau này có lần anh gặp được một nữ sinh, cô ấy là bạn học của Trương Nghiên, sau khi biết chuyện của anh thì đã đặc biệt nói với anh, Trương Nghiên là người lòng dạ khó lường, bảo anh nên cẩn thận một chút.”
Tạ Kính dừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Có đôi khi anh thật sự không hiểu nổi lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, càng không hiểu bọn họ làm vậy để làm gì?”
Cô trợn trắng mắt: “Chị ta thích anh đấy, em không tin là anh không biết.”
Anh mỉm cười: “Kỳ thực anh cảm thấy nghi ngờ, không biết là chị ta thật sự thích anh hay chỉ cảm thấy thú vị, sau mấy lần tình cảm bị tổn thương thì chị ta trở nên có chút quái lạ, nói tóm lại, anh và chị ta tuyệt đối không có khả năng, anh không thích tác phong làm việc của chị ta, lại càng chán ghét loại phụ nữ có nhiều tâm cơ như vậy. Kỳ thực thì em cũng không cần phải để ý đến chị ta, lần nào chị ta lảm nhảm, anh cũng chỉ nghe từ tai này qua tai kia, vả lại anh và chị ta cũng không thường xuyên gặp mặt, bình thường anh không ở đây, chỉ khi nào trở về thì mới gặp chị ta.”
Vương Tuệ Hân nghi ngờ nói: “Nếu chị ta thật sự thích anh thì tại sao lại không nói với anh? Chị ta có vẻ như không phải loại người hay thẹn thùng mắc cỡ.”
Anh trầm mặc một chút rồi mới nói: “Kỳ thực chị ta cũng đã từng để lại ám hiệu, khi đó chị ta đang cãi nhau với chồng, lại chạy đến tìm anh, anh cũng giúp chị ta giải quyết chuyện này, có lẽ là bởi vì cảm kích, cũng có thể là bởi vì vừa mất đi chỗ dựa, muốn tìm một người đàn ông để nương tựa, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì thì chị ta ra ám hiệu, còn anh thì cự tuyệt.”
Vương Tuệ Hân hiếu kỳ hỏi tiếp: “Chị ta ám hiệu thế nào?”
Anh có chút xấu hổ.
Cô khẳng định trong này có điều mờ ám: “Nói mau, bây giờ đến lượt em tra hỏi anh, thẳng thắn được khoan hồng.”
Anh cười nói: “Bắt chước nhanh như vậy sao?”
“Đương nhiên, mau lên, đừng có đánh trống lảng.” Cô vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt đắc ý.
Cô như vậy trông thật đáng yêu, sau khi khẽ cắn nhẹ lên môi cô, anh có chút không được tự nhiên, nói: “Chị ta dùng thân thể để ám hiệu.”
Vương Tuệ Hân kinh ngạc, nhưng phải công nhận một điều, tác phong như vậy mới đúng là Trương Nghiên, xem như cô ta rất hiểu Tạ Kính, mồi câu này có vẻ là rất hợp ý anh.
“Anh nói với chị ta rằng, chị ta chỉ là đang thiếu cảm giác an toàn mà thôi, sau đó chị ta ngượng ngùng lấp liếm cho qua chuyện, anh cũng giả vờ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, dựa vào tính cách của chị ta thì sẽ không thử lại một lần nữa, chị ta rất sĩ diện, không muốn bị người khác cự tuyệt. Giữa con người với nhau có nhiều chuyện rất vi diệu, tuy anh không nói rõ nhưng chắc hẳn là chị ta hiểu được anh không có cảm giác gì với chị ta.”
Tuy lời giải thích của anh khiến cô an tâm hơn không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ, sợ anh và Trương Nghiên sẽ trở thành Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ thứ hai.
Thấy cô thoáng chốc vừa vui vẻ, thoáng chốc lại ủ rũ, Tạ Kính hỏi: “Vẫn không yên tâm sao?”
Cô cười khổ: “Không yên tâm thì thế nào? Em cũng không phải là người cứ thích lấy một vấn đề ra để kiếm chuyện với người khác, huống hồ vấn đề đó cũng không phải từ phía anh, chỉ là em đang nghĩ tới Bành Ngạn Kỳ cũng đã từng cam đoan hứa hẹn với em như vậy, kết quả lại. . . .”
Anh chạm vào môi cô: “Đừng so sánh anh với anh ta.”
“Thật xin lỗi, em không cố ý.” Cô hiểu, đem bạn trai cũ ra để so sánh với bạn trai hiện tại là điều tối kỵ nhất.
“Dù cho tình huống giống nhau, thế nhưng tính cách khác nhau thì sẽ có cách giải quyết khác nhau, nói một câu khó nghe, nếu có người phụ nữ no giở trò với anh, cho dù mang thai thì anh cũng sẽ không kết hôn với cô ta.” Anh lắc đầu, nói tiếp: “Kỳ thực bây giờ, cho dù anh có nói nhiều hơn nữa thì đều vô dụng, cũng chỉ là lời nói suông, vậy nên anh cũng không muốn nói nữa, chỉ muốn nhắc em một điều, nam nữ chia tay thì có rất nhiều nguyên nhân, tính cách không hợp nhau, bất đồng quan điểm, gia đình đôi bên làm khó dễ, vân vân . . . người thứ ba chỉ là một trong số các nguyên nhân đó mà thôi, em không cần bởi vì đã từng bị như vậy một lần mà cứ luôn lo sợ hão huyền.”
Vương Tuệ Hân không ngốc, đương nhiên cô hiểu được đạo lý này, lại càng hiểu được, nếu như cô suốt ngày cứ nghi ngờ vớ vẩn thì tình cảm cũng sẽ dễ dàng phai nhạt.
“Em cần một chút thời gian.” Cô nói.
Tạ Kính cũng không ép cô nữa, dù sao bọn họ quen nhau cũng chưa được bao lâu, muốn cô hoàn toàn tin tưởng anh là điều rất khó, cứ để thời gian chứng minh là được rồi.
“Tuy anh rất rộng lượng, nhưng nếu em giấu anh để lén lút gặp người yêu cũ thì anh sẽ dùng đại hình để trị tội em đấy.” Anh nghiêm túc nói.
Cô bất mãn nói: “Cái gì mà đại hình, trị tội? Anh học mấy từ này ở đâu ra đấy?”
Anh thấp giọng cười, bàn tay đang đặt trên mông cô bắt đầu không an phận, lúc anh dời tay từ mông phủ lên nơi tư mật của cô thì cô sợ tới mức đánh anh một cái.
“Anh dám làm ở đây thì chúng ta chia tay ngay lập tức.” Cô sợ hãi kêu lên, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy.
“Vậy em nói xem, làm ở đâu thì tốt?” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô giãy giụa rồi trả lời: “Về nhà đi.”
“Anh không thể chờ lâu như vậy. . . .”
“Em mặc kệ anh.” Cô liều mạng đánh anh.
“Lại đánh vào đầu anh rồi.” Tóm lấy tay cô, anh nhịn đau nói: “Không làm ở đây thì không làm ở đây.”
Cô thở ra một hơi, quyết định phải mau chóng xuống xe để thoát khỏi sự cám dỗ của anh.
“Mau buông ra.” Cô khẽ nói.
Anh nới lỏng tay, cô vội vàng mở cửa xe rồi chuồn ra, liều mạng chạy về chỗ xe máy của mình.
Dáng vẻ chạy trối chết của cô cũng không khiến Tạ Kính tức giận, trái lại, lại khiến anh có chút hả hê, có thể thấy, cô không cách nào chống lại được mị lực của anh, chỉ sợ ở lâu thêm vài giây thì sẽ khuất phục dưới dâm uy của anh.
Anh vui vẻ khởi động xe, chậm rãi đi về phía cô.
Sau khi chạy đến chỗ xe máy, Vương Tuệ Hân mới hoàn toàn an tâm, mức độ ‘vô sỉ’ của Tạ Kính là không có giới hạn, cô tin, nếu như mình không mau chóng thoát khỏi nơi đó, thì anh thật sự sẽ cùng cô chơi trò ‘rung xe’ giữa ban ngày ban mặt, lỡ chẳng may có ai đến gần, tới lúc đó bọn họ lại lên trang đầu của báo xã hội, cô chỉ còn nước nhảy xuống biển để tự sát, không cần phải trở về gặp phụ lão Giang Đông () nữa rồi.
“Tiểu Tuệ!”
Vương Tuệ Hân ngẩng đầu, lại trông thấy Bành Ngạn Kỳ đang đi về phía mình, Phương Khải Lỵ thì chỉ đứng yên một chỗ, không còn bám theo cô giống như lúc ở quán cafe nữa.
“Anh. . . Bọn anh phải về rồi.” Bành Ngạn Kỳ nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Không khám bệnh nữa sao?” Khóe môi Vương Tuệ Hân khẽ giật nhẹ.
Khuôn mặt của anh ta bỗng có chút xấu hổ, thật lâu mới nói ra được một câu: “Là tại anh không cho cô ấy cảm giác an toàn.”
Vương Tuệ Hân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
“Anh. . .” Anh nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói ‘hy vọng em sẽ hạnh phúc’ ?
Khẽ nhìn qua chiếc xe jeep đang chậm rãi tiến đến gần, sự tồn tại của Tạ Kính khiến mọi lời nói của anh ta đều trở nên dư thừa.
“Anh sẽ không làm phiền em nữa.” Dù rất khó để có thể chấp nhận sự thật này, thế nhưng anh và cô đã là bát nước đổ đi, không bao giờ lấy lại được nữa.
Vương Tuệ Hân chăm chú nhìn Bành Ngạn Kỳ xoay người rời đi, Phương Khải Lỵ chỉ quay đầu nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ theo chân Bành Ngạn Kỳ rời khỏi nơi này.
Đã từng có lúc cô đau khổ khi nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng sự tự tôn buộc cô phải đứng thẳng người, không cho phép mình được ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể chạy đến nơi xa xôi này để chữa lành vết thương.
Hôm nay lại trông thấy bọn họ, thế nhưng cảm giác đau khổ và khó chịu dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, có chăng chỉ là chút phiền muộn và thở dài . . .
“Em cứ tiếp tục lưu luyến như vậy thì anh sẽ tức giận đấy.”
Chẳng biết Tạ Kính đã xuống xe lúc nào, đứng ở sau lưng cô, cô quay lại nhìn anh, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ.
“Nói gì vậy? Chẳng lẽ anh không có lòng tin với chính mình đến thế sao?”
Nhìn sắc mặt của cô không còn khổ sở như trước đây nữa, anh mới có thể thả lỏng mình. Chỉ cần cô nguyện ý buông tay, anh sẽ không ngại mà cho cô thêm nhiều thời gian một chút, dù sao chữa vết thương lòng cũng không phải là một sớm một chiều, anh chỉ sợ cô vẫn mãi ôm chặt quá khứ, không muốn đối mặt với người hiện tại.
Thấy anh xúc động như sắp hôn cô, cô vội vàng đội nón bảo hiểm, cắm chìa khóa vào xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất, nghênh ngang rời đi.
Đầu tiên Tạ Kính chợt sững sờ, sau lại ngửa đầu cười to, anh nhanh chóng trở vào trong xe, vui vẻ đuổi theo cô gái nhỏ phía trước.
———–
Chú thích:
() Giang Đông phụ lão: Câu nói này xuất phát từ một điển tích nói về Hạng Vũ. Sau khi triều nhà Tần bị diệt vong, Hạng Vũ và Lưu Bang tranh nhau làm bá chủ thiên hạ, mà lịch sử gọi là “Cuộc giành giật giữa Sở Hán”. Bấy giờ, Hạng Vũ và chú là Hạng Lương đã tổ chức một đội quân tinh nhuệ gồm hơn nghìn đệ tử vùng Ngô Trung (tức Huyện Ngô, tỉnh Giang Tô ngày nay). Tám nghìn tinh binh này đều dũng cảm thiện chiến, sau đó dần dần phát triển thành một đội quân lớn mạnh.
Tình hình bấy giờ rất có lợi cho Hạng Vũ, nhưng vì Hạng Vũ quá chuyên quyền độc đoán lại ngạo mạn khinh địch, cuối cùng sa vào bẫy của đại tướng Hàn Tín ở Cai Hạ, bị thiệt hại chỉ còn lại nghìn lính Giang Đông. Hạng Vũ liều chết phá vây chạy đến sông Ô Giang. Bấy giờ, mặt trước có sông ngăn lối, mặt sau có quân địch đuổi theo, tình hình vô cùng nguy cấp. Trưởng đình Ô Giang thấy vậy mới nói với Hạng Vũ rằng: “Giang Đông tuy hẹp, nhưng cũng là đất rộng nghìn dặm có thể xưng vương, nay tôi dùng thuyền đưa ông qua sông thì quân Hán đừng hòng đuổi kịp”. Hạng Vũ từ chối rằng: “Đây cũng là trời muốn giết tôi, tôi làm sao có thể qua sông chạy trốn. Tôi dẫn nghìn lính Giang Đông ra trận, nay chỉ còn mỗi mình tôi trở về, thì còn mặt mũi nào gặp mặt các bậc phụ lão Giang Đông”. Hạng Vũ nói xong bèn đem con ngựa Ô Truy của mình tặng cho trưởng đình, sau khi liên tiếp chém chết mấy chục tên quân Hán, liền nhảy xuống sông tự tử, bấy giờ Hạng vũ mới có tuổi.
Cuối cùng thì Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ cũng trở về, một lần nữa trả lại cuộc sống bình an cho cô, Giản Hữu Văn nghe cô kể xong thì đầu tiên là nổi giận mắng bọn họ không biết xấu hổ, sau đó lập tức tán thưởng cô đã làm rất tốt.
Biết rõ cô đã quên được Bành Ngạn Kỳ, thế nhưng Hữu Văn vẫn không quên bổ sung một câu: “Đây là nhờ sức mạnh của tình yêu mới đấy.”
Có lẽ vậy, nhưng cô cảm thấy công trạng không hoàn toàn thuộc về Tạ Kính, cho dù bây giờ cô chưa có đối tượng kết giao thì cũng sẽ không quay về bên cạnh Bành Ngạn Kỳ, mất chính là mất, làm sao có thể quay về? Tức giận cũng bởi vì lòng tự trọng bị tổn thương vẫn chưa thể hồi phục lại như cũ mà thôi.
Đầu năm nay, thất tình cũng là chuyện bình thường, mặc dù khi ấy đau đến chết đi sống lại, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn chịu đựng được đó sao? Cô cũng không ngoại lệ, rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương thôi.
Bành Ngạn Kỳ bước đi thì Tạ Kính lại đến, anh phải trở về đơn vị công tác rồi, vốn là sắp phải ly biệt, lẽ ra phải nên cảm thấy chán nản buồn bã, thế nhưng Vương Tuệ Hân lại hoàn toàn không có cảm xúc đau buồn, nếu có thì cũng là tức giận chứ không phải là phiền não.
Cái người này quả thực là điên rồi.
Một ngày trước, mặc kệ cô uy hiếp hay dụ dỗ thế nào thì anh cũng không chịu đi đâu cả, càng đừng nói là xuống núi, chỉ hạ quyết tâm muốn lăn lộn ở trên giường. Nói trên giường đã là khiêm tốn lắm rồi, cái người cuồng tình dục này, cho dù là từ phòng làm việc, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ cho đến cả phòng tắm cũng không tha, cô tức giận nhưng chỉ có thể cắn vào bả vai của anh để phát tiết, cuối cùng thì mọi sức lực cũng đều biến mất, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong phòng không có một ánh đèn, ngoài phòng lại càng tối đen như mực, đến cả ánh trăng cũng lẩn đi đâu mất, chỉ còn lại vài đốm tinh linh nổi bật trên bầu trời.
Vương Tuệ Hân đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy có cơn gió nhẹ lướt qua da thịt, tiếng côn trùng vang lên bên tai càng thêm rõ ràng, còn có cả tiếng lá cây xào xạc nữa.
Thân thể của cô lúc thì mát rượi, lúc thì nóng hừng hực, nhưng phía sau lưng lại ấm áp dễ chịu, giống như đang phơi nắng, cô thở dài, lại nhích thêm về phía sau một chút, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai khiến cô cảm thấy có chút ầm ỹ, bực bội phẩy phẩy tay.
Tiếng cười lại càng vang lên rõ hơn, trên cổ và bả vai của cô đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm nóng ẩm ướt, cô khẽ nhíu mày, cáu kỉnh nói: “Tránh ra, em muốn ngủ.”
Bàn tay không an phận dao động trước ngực khiến con sâu ngủ càng lúc càng tránh xa cô, cô bực bội muốn mắng người, lại nhìn thấy vài đốm sáng đang bay bay trước mắt, ngước lên thì lại thấy vô số ánh sao lấp lánh, những vì sao phảng phất như đang từ dải ngân hà rơi xuống nhân gian, vô cùng đẹp mắt.
“Thích không?” Anh nói khẽ bên tai.
Cô thậm chí còn không thể cất tiếng, chỉ có thể kinh ngạc gật đầu. Những đốm sáng kia lập lòe xung quanh khiến cô có cảm giác như mình là tiên nữ.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đom đóm ở trong núi, thế nhưng chưa bao giờ cô được nhìn thấy với số lượng nhiều như vậy, ước chừng phải trên trăm con, khiến mọi thứ xung quanh tựa như mộng ảo.
Bình thường lúc này cô đã sớm ngủ rồi, sao có thể biết được ở trong khoảng sân nhỏ này lại có nhiều đom đóm như vậy?
Phản ứng ngạc nhiên vui vẻ của cô khiến anh hài lòng, khẽ cúi xuống hôn cô.
Đang chăm chú thưởng thức, đột nhiên Vương Tuệ Hân ý thức được mình đang dựa vào ngực anh, mông còn đang ngồi trên đùi anh.
Cái này cũng không quan trọng, vấn đề là bọn họ lại đang trần truồng như con nít mới sinh, không một mảnh vải che thân, điều này khiến cô sợ hãi, bọn họ đang ở bên ngoài. . . .
“Anh cho rằng nơi này theo chủ nghĩa khỏa thân à?” Cô muốn đứng dậy nhưng anh lại không chịu buông ra.
“Bây giờ trong núi tối đen, ai mà thấy được? Hơn nữa, nhà chúng ta ở ngay bên cạnh.” Anh nhắc nhở.
“Vậy thì cũng . . . cũng không thể như thế này được.” Cô đỏ mặt nói: “Anh tự mình điên được rồi, đừng kéo theo em xuống nước.”
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Loại chuyện thế này, một người vui không bằng mọi người đều vui.”
Cô giãy giụa mấy cái, thấy anh vẫn không thay đổi, cô tức giận nhưng không còn cách nào khác.
“Em mệt rồi, em muốn ngủ.” Hy vọng anh hiểu được, để cho cô trở về phòng.
“Tuệ Hân.” Anh hôn nhẹ lên gò má cô: “Em có muốn chuyển đến chỗ của anh không?”
“Hả?” Cô ngơ ngẩn.
“Không phải đang được nghỉ hè sao?” Anh cắn nhẹ lên vành tai cô: “Đợi khai giảng rồi trở về.”
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, không biết trả lời thế nào. Đến chỗ anh chẳng phải là ở chung sao?
“Anh muốn có người giúp anh làm ấm giường chứ gì?” Cô cố tỏ vẻ thoải mái, nhưng giọng nói nghe có vẻ rất khiên cưỡng.
“Đó cũng là một trong những lý do.” Anh tiếp lời cô: “Chủ yếu là muốn có em ở bên cạnh.”
Anh nói thẳng thắn như vậy khiến cô xấu hổ, ấp úng nói: “Chúng ta . . . mới quen còn chưa được bao lâu . . . mẹ em dặn là không được phép sống chung với đàn ông. . .”
“Đây không phải là sống chung, em chỉ đến chỗ anh ở tạm thôi, cứ xem như là đang nghỉ phép đi.” Anh cố gắng thuyết phục cô.
Kiểu gì cũng nói được. Vương Tuệ Hân thầm nghĩ trong lòng.
Anh vẫn không ngừng cố gắng, lại thả ra một miếng mồi: “Đến chỗ anh thì sẽ không cần lo lắng sẽ chạm mặt Trương Nghiên nữa.”
Vương Tuệ Hân có chút dao động: “Để em suy nghĩ một chút.”
Anh hài lòng gật đầu, không hề ép cô. Dù thế nào thì chỗ của anh cách đây cũng không xa, nếu cô thật sự không đồng ý, cùng lắm thì anh chịu khó chạy tới chạy lui là được.
Khẽ hôn dọc theo cần cổ của cô, kích thích cô từng chút từng chút một, khiến cô khẽ rụt cổ lại.
“Nhột quá.” Cô đẩy đầu anh.
Anh cười khẽ, lại tấn công vào tấm lưng trắng nõn của cô, hai tay nhẹ nhàng dao động khắp người cô.
Vừa rồi hình như cô cảm thấy anh dùng vật cứng rắn bên dưới khẽ đẩy lên, hơi nóng bừng bừng cọ xát nơi tư mật của cô.
Hai tay anh xoa nắn trước ngực cô, vuốt ve đầu v khiêu khích cô, cô nhẹ nhàng thở dốc, oán giận nói: “Anh bị sao vậy? Uống phải thuốc kích dục sao?”
Anh cười khàn: “Em đang sỉ nhục anh đấy à, anh không thèm phải sử dụng mấy cái thuốc vớ vẩn đó.”
Cô muốn cãi lại, thế nhưng bờ môi đã bị anh phủ lấp, lại muốn nắm lấy lỗ tai anh, nói là anh không bao giờ biết đủ, nhưng nghĩ đến trời sáng anh phải đi thì lòng cô lại không khỏi mềm nhũn.
Cô xoay người tựa vào ngực anh, quyết định tốc chiến tốc thắng, hai tay nắm lấy dục vọng của anh, vuốt ve khiêu khích.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, hai tay ở trên mông và eo cô lại xoa nắn nhiều thêm vài lần, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cô, thỏa sức liếm mút.
Cô rên rỉ, nhiệt tình đáp lại, giống như một đóa hoa thơm ngát, vì anh mà nở rộ, mềm mại và tốt đẹp đến nhường nào, khiến người ta thèm muốn nhưng lại không thể có được, mà dục vọng trong tay cô lại khẽ run rẩy, run rẩy, run rẩy, càng lúc càng kịch liệt.
Ngón tay anh trượt đến nơi thần bí, miết nhẹ lên cánh hoa và hoa hạch đã sưng tấy của cô, khiến chúng tiết ra hương thơm và chất lỏng trong suốt.
Khi ngón tay thô ráp cứ cọ xát nhiều lần trong khe huyệt, cô run rẩy, hầu như là sắp không cầm nổi dục vọng của anh, so với anh, cô vẫn còn quá non nớt.
“Ah . . . Tạ Kính . . .” Cô nức nở gọi tên anh, nơi tư mật run rẩy kịch liệt.
Anh đưa vào một ngón tay trong, hoa huyt lập tức siết chặt, bàn tay nhỏ bé của cô theo phản xạ nắm chặt lại, khiến anh hít sâu vào một hơi.
“Bé cưng, nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
Tay còn lại không ngừng xoa nắn bộ ngực của cô, cổ vũ cô tiếp tục vuốt ve mình.
Động tác của cô càng trở nên nhanh hơn, chỉ nghe anh cất tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa, anh nâng mông cô lên, để cho mình chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô.
Cô cong người đón nhận, khoái cảm quen thuộc không ngừng ùa đến, thân thể như đang gào thét để đạt được thỏa mãn.
Tiếng thở dốc mập mờ trong đêm tối càng khiến cho người ta trở nên mơ màng, cô chặt chẽ bao bọc lấy anh tựa như đang bao một khối thép nóng rực.
Bàn tay anh từ mông cô trượt lên phía trên, ôm lấy bầu ngực đang lay động, hưng phấn mà xoa bóp.
Mặc dù chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt của đom đóm, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mặt gợi cảm đầy mị hoặc và thân thể đang đong đưa một cách phóng đãng của cô, hình ảnh này đủ để khiến mạch máu trong người anh càng thêm căng ra, lý trí đã hoàn toàn biến mất.
Cô vặn mông, tiếng rên càng lúc càng lớn: “A. . . Tạ Kính, Tạ Kính, nhanh lên. . .”
Tuy cô muốn mau chóng thỏa mãn anh, nhưng thân thể lại không thể làm gì được.
“Đều tại anh, anh thật xấu. . . .” Cô khóc nức nở, thể lực của cô không thể so được với anh.
Giọng nói mềm nhũn đầy gợi cảm của cô quả thực như dầu đổ vào lửa, Tạ Kính đẩy một phát, đè cô dưới người mình, giống như một dã thú, động tác đưa đẩy của anh vừa nhanh vừa mạnh.
Tiếng nức nở của Vương Tuệ Hân càng to hơn.
Anh chỉ hận không thể đem cô khảm vào trong người mình, dục vọng to lớn cứng rắn cứ thế rút ra rồi tiến vào thật sâu, mông của cô bị anh nâng cao, ngón chân co quắp lại.
Khoái cảm mãnh liệt theo từng động tác của anh mà ập vào cơ thể cô, cứ thế không ngừng dâng lên, cô giơ tay ôm chặt cổ anh, đong đưa theo đừng động tác của anh.
“A. . . A . . . Nhanh lên, em sắp rồi . . .”
“Em quả thực là muốn mạng của anh mà.” Máu trong người anh đều sắp sôi trào, động tác càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Cô theo phản xạ mà nâng cao mông, trước mắt lóe lên vô số đốm sáng, thân thể run rẩy vì khoái cảm cực hạn, từng đốm đom đóm vờn quanh trước mắt, cảnh tượng đẹp như trong mơ.
Anh khẽ gầm lên một tiếng, cô gắt gao ôm chặt lấy anh, cảm giác được chất lỏng nóng rực của anh đang trút vào trong cơ thể khiến cô càng thêm run rẩy.
Cô tiến vào giấc mộng trong cơn khoái cảm mất hồn, trong mộng có muôn ngàn đom đóm bay lượn, cô trần truồng chơi đùa cùng anh, cùng anh hoan ái trên đồng cỏ, cạnh khe suối, hai người giống như Adam và Eva trong vườn địa đàng, không buồn không lo.
Nếu như có thể, cô thật không muốn thoát khỏi giấc mộng này.
Hôm sau tỉnh lại, Tạ Kính đã đi rồi.
Đom đóm trong sân cũng không còn nữa, ngoại trừ thân thể đau nhức thì mọi thứ vẫn giống như trước kia.
Đồ đạc vẫn đặt ở vị trí cũ, vật dụng trang trí cũng không thay đổi, trời xanh mây trắng vẫn giống như bình thường.
Những ngày tháng đó trong phút chốc đã cách cô thật xa, tựa như một giấc chiêm bao, ngay cả tính chân thật của nó cũng khiến cô phải nghi ngờ.
Trở về với cuộc sống trước kia, buổi sáng ngủ dậy lại tập thể dục, chạy bộ một chút, sau đó sẽ đọc sách một lát rồi bắt đầu một ngày mới. A Đại không biết từ nơi nào bỗng chui ra, vui vẻ chạy quanh cô.
“Mày đó, dạo này chạy đi đâu thế?” Vương Tuệ Hân cười cười xoa đầu nó.
A Đại nhìn cô sủa hai tiếng rồi lại lập tức vẫy vẫy đuôi, sau đó tự mình tìm chỗ đánh một giấc, cứ như nó chưa bao giờ rời đi. Vương Tuệ Hân càng cảm thấy khoảng thời gian trước tựa như một khúc nhạc đệm, hôm nay mới quay về đúng chủ đề.
Chỉ là, cho dù cô có có gắng thuyết phục mình thế nào, rằng lúc trước chỉ là một giấc mộng Nam Kha (), tỉnh mộng sẽ không còn dấu vết, thế nhưng cô lại không ngừng phát hiện những dấu vết mà Tạ Kính đã lưu lại trong nhà.
Đến phòng bếp, vừa mở tủ lạnh thì đã thấy nguyên liệu nấu ăn mà anh và cô đã từng mua, vòi nước cũng không còn bị rỉ nữa, vòi hoa sen trong phòng tắm cũng đã được thay mới rồi, bóng đèn ngoài hành lang cũng không còn hay chớp tắt nữa, anh thậm chí còn giúp cô dời tủ quần áo. Ngay cả trong không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của anh.
Vương Tuệ Hân khẽ ngây ra trong chốc lát, thi thoảng kiểm tra điện thoại, lại không nhận được bất kỳ tin nhắn nào, cũng không nhận được cuộc gọi nào từ anh.
“Quả nhiên là vừa đi thì cũng quăng mình ra khỏi đầu.” Cô oán trách nói.
Nếu như cô muốn liên lạc, chỉ cần bấm một cuộc điện thoại, nếu cô muốn nhìn thấy anh, chỉ cần chạy nhanh đến chỗ anh, tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng cô không có ý định làm như vậy.
Ngoài trừ bản tính cố chấp của phụ nữ, cô còn muốn xác nhận, sau khi trở về quỹ đạo, mình có muốn ở bên cạnh anh nữa hay không? Hoặc là anh có muốn cùng cô tiếp tục nữa hay không? Cô sợ mình chỉ là một đoạn tình cảm nhất thời đối với anh mà thôi.
Nếu Tạ Kính biết cái suy nghĩ này của cô thì chắc là anh sẽ cười cô hay suy nghĩ vớ vẩn, nhưng con người cô chính là như thế, dè dặt cẩn thận, lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, cô phải xác định mình nắm bắt được thứ gì thì mới có thể có dũng khí cùng anh bước tiếp.
Thời gian từng giây từng giây chậm rãi trôi đi, cô cảm giác mình giống như trở lại thời kỳ đầu khi vừa lên núi, luôn đứng ngồi không yên, không cách nào chú tâm vào để làm một việc gì, cuối cùng cô quyết định đi dạo xung quanh một chút, chạy nhảy đùa giỡn với A Đại đến khi mệt lả mới ngồi xuống.
Đến chiều, cô tìm thím Mẫn để tán dóc, học thím Mẫn cách nấu ăn, cô còn chưa nói gì thì thím Mẫn đã nhiệt tình nói: “Để thím chỉ cháu cách làm món thịt hầm và thịt nướng mà A Kính thích nhất, người khác không được biết đâu. . . .”
Vương Tuệ Hân lập tức đỏ mặt, cãi chày cãi cối: “Cháu không có ý định làm cho anh ấy ăn.”
Thím Mẫn cười đến run người, hùa theo cô nói: “Thím biết, thím biết rồi, là thím nói sai.”
Da mặt của cô giáo Vương rất mỏng, bà không thể trêu chọc người ta như vậy nha.
Vương Tuệ Hân cảm thấy mất tự nhiên, không biết phải trả lời thế nào, cũng may mà thím Mẫn không trêu cô nữa, chỉ nghiêm túc dạy cô cách nấu.
Ở trên núi một năm, cô đi theo thím Mẫn đã học được không ít món, ngay cả cách muối dưa hay làm mứt hoa quả cũng đã học được, coi như đây là một cách để giết thời gian.
Đến tối vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh, lúc đầu Vương Tuệ Hân còn cảm thấy rầu rĩ, thất vọng, sau đó chuyển thành tức giận.
“Hừ, vốn còn muốn cho anh cơ hội, nếu như hôm nay anh không nhắn tin hay gọi điện tới thì em sẽ đến tìm anh, nhưng bây giờ muộn rồi, anh đã bỏ qua cơ hội được nhận giải thưởng lớn.”
Cô ném điện thoại sang một bên, tức giận vùi mình vào trong chăn, trên giường vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, khiến cô nhớ tới khoảng thời gian hai người sống chung.
Cô bực bội lật người, nhìn lên trần nhà rồi bắt đầu đếm cừu.
———–
Chú thích:
() Giấc mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.
Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.