Mục Thần

chương 11: 11: trợn mắt há mồm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạy dỗ? Bây giờ, ông ấy dám dậy dỗ Mục Vỹ sao?

Hôm nay, tên này như uống nhầm thuốc.

Hắn đã nhận được sự coi trọng của đại sư Mạt Vấn, sau này khéo ông ấy còn phải lấy lòng Mục Vỹ cũng nên!

“À, chuyện hôn sự của đôi trẻ thì nên để hai người tự quyết định, ngài nói có phải không trưởng tộc Mục?”, Lục Khiếu Thiên ngượng ngập đáp lại một câu.

“Ơ, đúng, đúng!”

Thấy Lục Khiếu Thiên có vẻ về phe của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không hiểu ra làm sao.

Hôm nay Mục Vỹ làm sao vậy nhỉ?

Ngay việc hắn từ chối hôn sự lúc đầu đã hoàn toàn khác với hắn của ngày thường rồi.

Tiếp nữa là hôm nay, Lục Khiếu Thiên lại đến nhà họ Mục.

Mục Lâm Thần biết Lục Khiếu Thiên là viện trưởng của Học viện Bắc Vân, đồng thời là người của đế quốc, nên rất ít khi can thiệp vào những tranh chấp trong gia tộc như thế này.

Vì thế, để tránh hiềm nghi, hiếm khi nào ông ấy bước chân vào phủ đệ của gia tộc nào.

Nhưng dù trong lòng Mục Lâm Thần thương yêu Mục Vỹ, tuy nhiên đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng có vị trí quan trọng trong gia tộc, nên ông ấy cũng không muốn khiến hai người họ bực tức.

“Trưởng tộc! Không được!”

Đúng lúc này, nhị trưởng lão lại lên tiếng.

Nhị trưởng lão tiếp tục đứng dậy nói: “Mười năm nay, Mục Vỹ chưa hề làm được gì cho nhà họ Mục chúng ta cả.

Gia tộc đã phải nuôi một tên vô tích sự thế này, đến lúc quan trọng không dùng tới thì còn giữ nó lại làm gì? Hơn nữa nó đánh lão quản gia đã có cống hiến khá lớn cho gia tộc ta là một chuyện tội đáng muôn chết!”

“Vị trưởng lão này, tôi thấy những lời nói này không nên phát ra miệng của một bậc trưởng bối mới đúng!”

Nhưng khi nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, Mục Lâm Thần còn chưa lên tiếng, đại sư Mạt đã không nhịn được mà cất lời.

Hôm nay, sau màn trao đổi ngắn ngủi với Mục Vỹ, đại sư Mạt tin chắc hắn đúng là một thiên tài về luyện đan.

Ông thật sự không hiểu tại sao cả nhà họ Mục lại luôn miệng gọi một thiên tài như vậy là ăn hại với vô tích sự.

Vả lại, mới tiếp xúc với Mục Vỹ một lúc, ông đã rất tán thưởng hắn.

Cho nên sau khi nghe thấy toàn bộ sự việc, ông không nhịn được mà chen lời.

Nhưng khi nghe thấy vậy, nhị trưởng lão lại ngây người ra.

Lão già này chỉ là một tên tôi tớ của Lục Khiếu Thiên, vậy mà lại dám chen ngang trong cuộc thảo luận của gia đình nhà họ Mục, đúng là không ra thể thống gì cả!

Hơn nữa, trước đó, nhị trưởng lão đã bị Mục Vỹ chọc cho tức điên người, đang không có chỗ để giải toả!

“Lão già kia, đây là chuyện của gia tộc nhà họ Mục ta, liên quan gì đến lão hả?”

“Đúng là không liên quan đến lão đây, nhưng ta cũng là khách của Mục thiếu gia.

Có điều là từ lúc ta bước vào biệt phủ với cậu ấy, chưa hề thấy một ai ra tiếp đón.

Nhà họ Mục các người tiếp đón khách khứa như vậy hay sao?”, Mạt Vấn nổi giận vì tiếng gọi lão già kia, nên ông không khách sáo nữa mà công kích lại.

“Hơn nữa là tên quản gia này bất kính với Mục thiếu gia trước.

Cậu ấy đánh lão ta hai cái bạt tai, lão phu thấy vẫn còn nhẹ chán.

Ông là trưởng lão của gia tộc, chưa hỏi rõ ngọn ngành ra sao, đã gán tội danh cho cậu ấy, đúng là không phân rõ phải trái”.

Nghe Mạt Vấn nói vây, nhị trưởng lão bật cười.

“Khách? Lục Khiếu Thiên thì đúng là khách rồi, chứ lão là cái thá gì hả? Một tên kẻ ăn người ở mà còn muốn người ta tiếp đón ư? Lão già kia, lập tức cuốn xéo khỏi nhà họ Mục ta ngay!”

“Hỗn láo!”

Tuy nhiên, nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, phía sau chợt vang lên một giọng gầm lên giận dữ.

Ngay sau đó, một âm thanh ầm ầm vang lên, bàn ghế gãy vụn, bụi bay mù mịt.

Lục Khiếu Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, mặt mày đỏ gay.

“Viện trưởng Lục!”

Thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều ngây ra như phỗng.

Lão già kia chỉ là một người hầu thôi mà, ông ấy có nhất thiết phải tức giận đến mức này không?

“Mục Phong Thanh, ông hỗn láo!”

Lục Khiếu Thiên chỉ thẳng vào mặt của nhị trưởng lão, rồi quát ầm lên: “Đại sư Mạt Vấn là khách mà thầy Mục Vỹ mời đến biệt phủ, vậy mà ông dám vô lễ như vậy.

Ta thấy con cháu nhà họ Mục các người cũng không cần phải đến Học viện Bắc Vân học nữa đâu!”

Lục Khiếu Thiên gần như là gào lên khi nói những lời này.

Cái gì?

Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, đám đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều trợn mắt há mồm, lập tức ngẩn người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio