Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

chương 146: kết quả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự việc lần này không chỉ làm dậy lên một làn sóng trong dư luận mà giới kinh doanh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng...

Đối với người trong giới kinh doanh mà nói, trước giờ, nào có ai đoán được hai tập đoàn không một chút cạnh tranh lẫn mâu thuẫn về ngành nghề như TOMORROW và VU Corp. lại có thể gây ra một trận mưa tanh mùi máu như thế. Vậy nên, các doanh nhân, nhà kinh doanh lớn nhỏ dù bận rộn đến mức chân không chạm đất cũng đều ráng nán lại "hóng" thêm ít tin tức, chỉ là không lộ liễu như dư luận mạng mà thôi.

Về phía TOMORROW, Khả Hân lần đầu lột xác khỏi hình tượng Thư ký nhỏ mềm mỏng dịu dàng, nàng đứng lên trực tiếp chỉ đạo, chẳng cần thông qua hội ý cùng Nguyệt Minh vẫn đang nằm viện, chủ trương dùng biện pháp cứng rắn, kiện Thanh Phương cùng toàn bộ những người xúc phạm chị sếp nhà nàng đến cùng.

Bằng phương thức làm việc tỉ mỉ và chu đáo vốn có của mình, Khả Hân đã khiến cho những người bị giật dây đồn thổi chuyện này phải khóc thét, nhẹ thì đi một ít tiền, nặng thì đi cải tạo. Nhưng đám người chỉ mất tiền cũng không vội vui mừng được, họ vốn dĩ đều là những kẻ kiếm tiền nhờ các bài đăng, sau chuyện này, đến cả một người hợp tác cũng chẳng còn, tất cả đều bỏ của chạy lấy người, không ai muốn đắc tội với "Hổ đang gầm".

Dư luận không khỏi cảm thán, nếu các công ty giải trí học tập theo cách xử lý của T Group thì hẳn nhiều nghệ sĩ sẽ không bị oan ức đến mức trầm cảm mà tự sát. Nhưng cũng có kẻ vẫn chưa sợ mà dè biểu rằng đây là làm màu, Nguyệt Minh dù sao cũng chỉ là doanh nhân, có cần làm quá như đám ca sĩ diễn viên hạng A hay S gì được không?

Tất nhiên, người này sau đó liền phải xoá bài và đăng đàn xin lỗi, bởi ai mà ngờ được cái người mà hắn nói rằng "Không phải ca sĩ diễn viên" lại có thể có một lượng fan hùng hậu như vậy!?

Hơn nữa, giá trị con người của Chủ tịch T Group thì đám người trong showbiz kia sao có thể so bì? Một phút cô kiếm được bao nhiêu? Một hợp đồng có ảnh hưởng đến ngành y tế thế nào?

Bên phía Thanh Phương đối với tình hình này càng vất vả hơn, đùng một cái, các phe đứng sau đều dứt áo rời khỏi bãi chiến trường, bỏ họ ở lại giữa bốn bề đang loạn cào cào, không xoay trở được gì. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Phụ trách truyền thông ở VU Corp. mấy ngày này chỉ còn biết bật khóc, họ bắt đầu soạn đơn xin nghỉ việc, vì đủ loại áp lực cấp trên đưa xuống phải dìm vụ này, phải bảo vệ bộ mặt công ty, bộ mặt cô chủ, lại còn phải đấu với T Group hùng hùng hổ hổ...

Sau cuộc nói chuyện với Gia Minh, ông Thanh Phong im lặng đến lạ, nhận được thư của toà án càng khiến ông ta tối mặt. Ông ta liên lạc lại với Gia Minh, chỉ nhận được một tràng cười nhẹ nhàng và câu nói:

- Chuyện này nằm ngoài thoả thuận của chúng ta, không phải sao? Huống hồ, đây là phía T Group đơn phương thực hiện, tôi cũng không chen vào được.

Thanh Phong đành lặng im, chỉ biết cử một đoàn luật sư thay đứa con gái út đang dở sống dở chết đi hầu toà mà thôi, ngẫm lại càng thấy tức giận, vậy mà lại mắc lừa bởi con cáo già Gia Minh kia!?

Ông ta đập bàn một cái, uất ức nghẹn cả giọng nhưng chẳng thể làm gì.

Đó là chưa kể các anh trai của Thanh Phương đột nhiên đứng lên phản đối quyết liệt, nếu còn đấu với T Group cùng dàn hậu thuẫn phía sau, họ chắc chắn chỉ có chết, nhẹ cũng trọng thương. Mấy cậu con trai đều đang nắm những vị trí quan trọng trong tập đoàn, một khi đã phản đối, dù ông ta có quyết đoán cỡ nào cũng không được như ý... Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Điều ông ta không ngờ đó chính là phía Nguyệt Minh đã âm thầm cho người đi đêm với các anh trai của Thanh Phương, để họ có thể chống lại Thanh Phong...

Anh em dù cho có chung dòng máu, cũng phải đặt lợi ích của bản thân và tập đoàn lên trước đã, huống hồ, cô em gái kia trước giờ cũng chẳng giúp ích gì cho VU Corp., toàn ăn chơi rồi gây rắc rối, thậm chí còn không ít lần cơm không lành canh không ngọt với các anh trai.

Thanh Phương bị tàn phế, họ còn vui nữa là đằng khác, gia sản bớt đi một người tranh giành..

Giới doanh nhân cảm thán, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh đến thế, ai có thể nghĩ rằng VU Corp. vậy mà lại ra hầu toà?

Như vậy đồng nghĩa với việc bên VU Corp. xác nhận chính Thanh Phương là người gây chuyện trước!

Điều này khiến người luôn âm thầm chờ đợi cơ hội bỏ đá xuống giếng như Quỳnh Chi cũng ôm một cục nghẹn, không ngờ sau lưng Thanh Phương lại yếu ớt đến vậy, không có chút giá trị về mặt quyền lực chút nào...

Lại nói về dư luận, sau khi VU Corp. ra hầu tòa, ngoài những topic thảo luận rải rác, hầu như đã không còn phổ biến nữa. Cư dân mạng là vậy, dễ đến dễ đi, dễ bị che mắt bởi những scandal khác, bọn họ đang bị cuốn vào vòng xoáy drama mới như chuyện ngoại tình của sao A và sao B nào đó rồi.

Mà người hụt hẫng nhất khi drama này kết thúc chóng vánh chính là Thiên Hương...

Suốt một thời gian dài ở nước ngoài vì bận dự án ô tô điện, cứ nghĩ lần này Hạ Băng hẳn sẽ gặp rắc rối to, còn chưa suy tính nên làm thế nào để nắm thóp và bắt con gái về thì mọi chuyện đã xong, liền có chút thất vọng, bọn nhãi ranh của bà vậy mà lại có thể giải quyết êm xuôi nhanh thế?

Tuy đúng thật là VU Corp. phải dè chừng SUNSHINE, nhưng nếu thực sự muốn, không phải là không có cách tổn thương Hạ Băng cùng Nguyệt Minh, sóng gió qua đi dễ dàng như vậy khiến người làm mẹ này cảm thấy hơi buồn.

Về nước rồi, bà mới biết, người đứng đầu đế chế thời trang R&W đã chủ động ra mặt dàn xếp với bên nhà Thanh Phương. Tuy tập đoàn R&W trước giờ chỉ chăm lo bên mảng thời trang, nhưng độ phổ biến toàn cầu, cũng như những quan hệ ngầm là điều ai cũng phải dè chừng, thậm chí SUNSHINE cũng phải nể R&W, mà Nguyệt Minh lại có quan hệ đặc biệt với con gái nhà đó.

Hừm, ván bài này xem ra Thiên Hương chẳng lợi dụng được gì rồi, bà tựa vào ghế, trên mặt hiếm hoi lộ ra vẻ thất vọng.

Tuy nhiên...

- Cô chủ bây giờ đang ở đâu?- Bà lấy điện thoại ấn một cuộc gọi.-Mất liên lạc? Hừm...

Thiên Hương vừa nói, vừa nhìn bức ảnh nho nhỏ đã phai màu trên bàn mình, Hạ Băng lúc này khoảng chừng 3 tuổi, bé con nở nụ cười tươi tắn nhất chân thật nhất, nụ cười mà bà đã mãi mãi đánh mất, dù có dùng bao nhiêu tiền bạc, vẫn chẳng thể tìm về được nữa rồi.

- Vậy thì cứ canh chừng chỗ Nguyệt Minh đi, kiểu gì nó chẳng lảng vảng đến, khi nào thấy bóng dáng nó liền báo cho tôi. Vậy đi... À mà... nên cẩn thận chút, tôi sợ nó lại bị người ta bắt đấy.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Thiên Hương nói xong liền cúp máy, Hạ Băng rất khó theo dõi, nên bà cũng không trách những người được phái đi.

Thiên Hương chớp mắt, vài tia u sầu đọng lại nơi khóe mi, rồi trôi tuột vào hư vô, bàn tay bà nhè nhẹ vuốt lên khung ảnh, hiếm hoi để lại một tiếng thở dài.

Mặt trời khuất sau những tòa nhà chọc trời, màn đêm thản nhiên lên ngôi, Nguyệt Minh cứ thế ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng yếu ớt trên bầu trời.

Cửa sổ khép hờ, những cơn gió mộng mơ mùa xuân gửi gắm ít hương vị cỏ cây đầy e ấp đến Nguyệt Minh. Dù hiện tại mọi phiền não đã tạm thời được gác sang một bên nhưng trước cảnh đêm mộng mơ thế này, khiến Tổng giám đốc vẫn có chút suy nghĩ vẩn vơ.

Dạo gần đây, cô có một giấc mơ lặp đi lặp lại, không hẳn là ác mộng, chỉ đơn giản là mơ về quá khứ lúc cô còn nhỏ, khi bị bắt cóc với Hạ Băng, vào thời điểm tuyệt vọng nhất khi ấy, cô đã ngất đi.

Những mảnh ký ức mơ hồ ghép nối lại như một vòng lặp, vựt dậy mảng trí nhớ bị bỏ quên kia, Nguyệt Minh nghĩ đến đây, lại cong khoé môi nở nụ cười.

Bé Nguyệt Minh bó gối trong không gian tối đen, xung quanh đều là tiếng khóc thút thít của bản thân.

-Cậu đừng khóc nữa.

Rồi giọng nói quen thuộc chợt phát ra phía trước mặt, như một cây kéo cắt đứt chuỗi âm thanh tuyệt vọng tưởng chừng kéo dài không hồi kết.

Bé Nguyệt Minh theo phản xạ mà ngẩng gương mặt đầy nước mắt đầm đìa lên, sợ hãi ban đầu liền trở nên gấp đôi khi thấy một gương mặt giống hệt mình đập ngay vào mắt.

Chị hai?

Không đúng, đây là ai?

-Cậu... Cậu.... Cậu... Cậu.... Cậu...- Bé Nguyệt Minh lắp bắp.

-Mình là cậu.- Nguyệt Minh kia mỉm cười đáp, như thể có thể đọc được suy nghĩ của cô.

-Cậu... cậu... cậu...

-Đừng có lắp ba lắp bắp như vậy, tớ nói tớ là cậu thì là cậu.

Nguyệt Minh kia tiến đến gần, ngồi xuống đối diện với bé Nguyệt Minh vẫn đang ngơ ngác hoảng loạn.

-Tớ ngồi đây rồi thì sao cậu là tớ? Cậu là ma à?

-...- Nguyệt Minh kia tỏ ra bất lực.- Nói chung cứ biết tớ là cậu đi sao mà hay ý kiến quá vậy?.

||||| Truyện đề cử: Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! |||||

Sau đó, bé Nguyệt Minh nghe Nguyệt Minh kia thở dài.

-Ngốc như vậy, sau này lớn lên làm được trò trống gì?- Nguyệt Minh kia thầm than thở khi thấy chính mình vẫn còn run sợ.

Cô thật sự chính là Nguyệt Minh, một Nguyệt Minh ở tận sâu trong trái tim bé Nguyệt Minh, một Nguyệt Minh chưa bao giờ làm nũng cũng chưa bao giờ khóc nhè.

Cô là một Nguyệt Minh có phần già trước tuổi, cứng cỏi và mạnh mẽ, là chỗ dựa cho chính bản thân mình.

-Hoi, cậu... cậu... đừng lại gần người ta.- Bé Nguyệt Minh lau nước mắt mà đẩy đẩy.

-Sao vậy?

-Không... không thích có Nguyệt Minh thứ hai.- Bé Nguyệt Minh chọt chọt hai tay vào nhau mà nói nhỏ thật nhỏ.- Có thêm một Nguyệt Minh thì tình cảm của ba mẹ và chị hai phải chia đôi mất.

Lời này đều lọt vào tai của Nguyệt Minh kia, mà cho dù nhóc con này không nói, bản thân cô đương nhiên có thể nghe thấy được.

Khoảnh khắc ấy, Nguyệt Minh kia lại nhìn bé Nguyệt Minh với ánh mắt thương hại như thể tự hỏi, mình là một đứa thất bại vậy sao?

Nhưng bản thân mình, mình không yêu thì còn ai yêu?

-Được rồi, nhắm mắt lại đi.- Nguyệt Minh kia nói.

Bé Nguyệt Minh không những không làm theo mà còn cảnh giác mở to mắt nhìn, trong đầu hiện lên đủ loại viễn cảnh đáng sợ.

-Ai cho cậu nghĩ rằng tôi sẽ đánh cậu rồi thay chỗ cậu? Xem phim với con Băng ít thôi, mới tí tuổi đầu đã theo nhỏ đó học hư!- Chẳng cần bé Nguyệt Minh nói ra thành tiếng, Nguyệt Minh kia vẫn đọc được suy nghĩ của cô. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nguyệt Minh kia hơi tức giận mà lớn tiếng, sau đó ấn đầu bé Nguyệt Minh xuống, còn bản thân liền biến thành chú mèo bông mặt quạu mà bé Nguyệt Minh yêu thích nhất.

-Sao? Giờ nói chuyện được chưa?

Nguyệt Minh kia có nhiệm vụ trò chuyện cùng khai thông tâm lý cho bé con, chỉ là, cái bản gốc này nhìn kiểu gì cũng thật đáng bị đập!

-Mèo bông Mimi không biết nói chuyện...- Bé Nguyệt Minh trề môi chê bai "Body samsung" của mình.- Cũng không béo ú như cậu!

Nguyệt Minh kia trong vai mèo bông Mimi lúc này:!!!

Một cảm giác tuyệt vọng xông thẳng vào, mèo bông Mimi cứ vậy mà biến mất không thấy tâm hơi.

Hẳn đó cũng là lần đầu người kia xuất hiện, vậy ra, 52 Blue chính là một "Tôi" mà Nguyệt Minh đã dần quên mất theo thời gian.

Trên con đường trưởng thành, cô dần dần học được cách mạnh mẽ, lần cuối cùng 52 Blue xuất hiện khi cô còn niên thiếu chính là lần ba mẹ qua đời. Nguyệt Minh đã tự chôn vùi hết thảy mọi thứ, để quên đi đau thương không lời kia, dần dà, chính 52 Blue cũng bị cô xoá đi khỏi kí ức.

Nhưng "Tôi" khác này chưa bao giờ rời bỏ cô, bằng chứng chính là sự lần xoa dịu sau những tháng năm kia...

Ting— Thông báo tin nhắn đến hiện lên trên màn hình, Nguyệt Minh liếc nhìn tên người gửi, cô hừ một tiếng rồi mặc kệ.

Nhưng có vẻ người gửi rất kiên nhẫn, tiếng "ting" biến mất rồi lại xuất hiện liên tục khiến cô vô cùng nóng máu, nhưng bản thân lại không dám động đậy cánh tay lành lặn đang bị cắm kim.

[Nè Sel cục cưng đang làm gì đó?]

[Đang bận hay sao mà không rep người ta vậy?]

[Đừng nói là còn giận tớ nha? Sel à, tớ xin lỗi mà ToT]

[Tớ tẩn con Brid một trận rồi, tớ cũng thỏa thuận được với Jade rồi]

[Cậu nhớ Jade chứ? Bữa tớ nói rồi mà]

[Selina Hoàng Nguyệt Minh, hu hu tha lỗi cho người ta đi mà!!!]

[Người đừng lặng im đến thế...]

[Vì lặng im sẽ giế t chết con tim...]

[:(]

[So Sad]

Người đã góp công rất lớn khiến cô thành ra thế này giờ lại đang mỉa mai cô không thèm trả lời tin nhắn, hay thật, là vô tình hay cố ý?

Nếu là Hạ Băng thì chắc chắn là cố ý rồi!

Có vẻ vì mãi không được hồi đáp, Hạ Băng bên này đã chơi tới chiêu gửi ảnh chụp selfie, có tấm thì thể hiện đau buồn, có tấm còn rơi cả nước mắt, mà chủ nhận của bức ảnh còn chẳng buồn giấu đi chai nước mắt trên bàn.

Là bạn thân, Nguyệt Minh thừa biết Hạ Băng đang rảnh rỗi quá liền sinh nông nỗi chứ nàng thì đau buồn cái gì!?

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

Nguyệt Minh rơi vào trầm tư, đang định xem tiếp phim cũng chẳng tập trung được nữa. Thật ra lúc này cô muốn lôi đầu Hạ Băng tới hỏi tội hơn, cái con người này xuống nước chẳng được bao lâu đâu, cái thái độ ăn năn này rồi sẽ bay đi thôi...

[Chời ơi, khi dễ người ta không thèm trả lời hả?]

[Không trả lời luôn]

[Bộ té rồi đánh rơi não luôn hả bạn mình?]

Nguyệt Minh xem tới đây thì bật cười, nếu có Hạ Băng ở đây cô sẽ chỉ thẳng vào mặt nhỏ bạn thân và khẳng định cô có thể đọc nàng dễ như một cuốn sách!

Nguyệt Minh bật camera lên, chỉnh sang chế độ selfie, quay một clip nhỏ gửi đi thông điệp:

- Tốt nhất là cậu đừng để tôi thấy mặt!

Mà bên này, Hạ Băng sau một tràn spam đã nhận được hồi âm, còn chưa kịp vui thì liền giật mình, sau đó thì lạnh sống lưng.

Lần này Nguyệt Minh nghĩ oan cho nàng rồi, nàng quên thật, quên mất cô gãy tay!?

Mà cũng không trách Hạ Băng được, lần gần nhất nàng đến thăm Nguyệt Minh, ai ngờ được cái sự "khoe mẽ" kia ghi dấu ấn vào tâm trí của nàng mạnh mẽ đến vậy, đến cái mức nàng tưởng cô không hề bị thương luôn!

[Xin lỗi cục cưng, người ta quên cậu gãy tay, hi hi, mãi yêu nà moah moah]

[Hình ảnh nháy mắt chu mỏ]

Nguyệt Minh chủ động gọi video, hơi híp mắt, sau đó mỉa mai.

- Hiếm khi thấy ở nhà giờ này.

- Ý cưng là sao? Nhà tớ, tớ không ở thì ở đâu?- Hạ Băng vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh vừa tạo kiểu của mình.

- Ờ, tưởng đi nhảy đầm rồi.- Nguyệt Minh thờ ơ đáp.

Hạ Băng bĩu môi một cái, người ta khiêu vũ nghệ thuật như vậy qua mắt đứa bạn thân lại thành nhảy đầm!

- Là người ta thay đồ chuẩn bị đi nhảy đầm có được chưa?- Vì quá cay cú nên nàng đáp lại.

- Ok, vậy thì nói xem, cậu làm gì Thanh Phương rồi?- Nguyệt Minh nghiêm túc hỏi.

Hạ Băng bên kia xoa xoa cằm như thể suy nghĩ gì đó.

- Từ giờ cậu có thể gọi nó là Phương chột hoặc Phương cụt.

- ...!?

Cả tuần nay, Nguyệt Minh chẳng muốn bận tâm đ ến thế sự, giao hết cho Khả Hân, chỉ quanh quẩn trong bệnh viện rồi rúc vào lòng Gia An mà nũng nịu, không hề biết ở ngoài đã từng có một trận sóng to gió lớn đến mức nào...

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Nguyệt Minh: Tôi là nạn nhân của con Băng, khi còn nhỏ nó bắt tôi xem phim hành động không não, khi lớn nó vẫn bắt tôi xem phim "hành động không não".

Hạ Băng: Ê có não nha, đừng có xem thường nghệ thuật của phim 2 người như vậy!

Ps: Happy birthday con gái 😘

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio