Muốn Hẹn Hò Với Em Không

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mòe

Dư Sơ Nịnh che miệng lắc đầu, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đang ngẫm nghĩ, tiếng nấc nghẹn ứ lại truyền đến.

“Còn thêm một tiếng?” Đào Văn Văn sắc mặt tối sầm, chưa nhìn thấy khuôn mặt đã nấc cụt, vậy đến lúc nhìn thấy cả khuôn mặt sẽ thế nào?

Dư Sơ Nịnh ngẫm nghĩ trong lòng, đột nhiên vui vẻ nói: “Nói vậy, người thắng là tớ phải không?”

Thời Ương tiến lại gần Dư Sơ Nịnh, ánh mắt nhìn cô ánh lên vẻ hoài nghi: “Có phải cậu cố ý nấc cụt không hả?”

“Sao vậy được!” Dư Sơ Nịnh vô cùng oan ức, cô đâu có muốn nấc cụt: “Tớ là loại người đó sao…”

Mặc dù Đào Văn Văn không muốn tin vào sự thật này, nhưng cô nàng vẫn mở miệng một cách khó khăn: “Nói như vậy, Từ Kỳ Ngộ còn có giá trị nhan sắc cực phẩm hơn Trì Uyên? Không được đâu…”

“Vẻ đẹp nằm trong mắt người xem mà, nhưng Từ Kỳ Ngộ chắc chắn không thua kém là được.” Lúc này, Lý Tử Thiến cũng đang sắp xếp lại cảm xúc của bản thân, sau đó cô nàng vui vẻ nói: “Điều này có thể chứng minh ánh mắt của tớ rất tốt đó nha.”

“Khi về ký túc xá tớ sẽ đưa son cho cậu.” Thời Ương thấy kết quả đã định, không ai trong ba người thắng cược, mất hết cả hứng thú.

Đào Văn Văn cũng thở dài: “Từ hôm nay tớ bao một tuần cơm kế tiếp.”

Hai người lần lượt rời đi, Lý Tử Thiến khoác vai Dư Sơ Nịnh: “Sao rồi? Anh ấy thích hợp làm người mẫu nghệ thuật của cậu không?”

Dư Sơ Nịnh ngoái đầu lại nhìn, Từ Kỳ Ngộ vẫn đang đưa lưng về phía cô, chỉ là bóng dáng đã dần dần trở nên mơ hồ, cô khẽ gật đầu: “Đúng là rất thích hợp, nhưng không biết anh ấy có đồng ý hay không?”

Sau khi quay về ký túc xá, bên ngoài đã trở nên yên tĩnh, nhưng Dư Sơ Nịnh cũng không leo lên giường tiếp tục đi ngủ nữa.

Cô ngồi xuống trước bàn học, đồng tử khẽ nhúc nhích, lấy vở phác thảo ra phác họa, qua một hồi, hình ảnh thiếu niên nhiệt huyết mặc áo thi đấu, đeo băng đô thể thao xuất hiện trên trang giấy.

Mặc dù chỉ có một góc mặt, cũng chỉ là một bức phác họa rất đơn giản, nhưng liếc một cái có thể nhận ra chính là Từ Kỳ Ngộ.

Dư Sơ Nịnh vừa vẽ vừa cong khóe môi cười, may mà cái vẻ mặt kiểu tình yêu nảy mầm không bị người khác nhìn thấy.

“Nếu đã thua cược, đành tặng cho cậu thỏi son lần trước mua mà chưa dùng nè.” Thời Ương trở về từ bên ngoài.

Dư Sơ Nịnh nghe thấy có giọng nói, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, nhanh tay lấy vở che lại bản phác họa.

Cô căng thẳng lên tiếng: “Ừ, ừ.”

Thấy hành động của Thời Ương, Lý Tử Thiến mở tủ lấy chiếc váy mới mua hai hôm trước chưa kịp mặc. Ngắm nhìn chiếc váy dài, nội tâm Lý Tử Thiến cảm thấy rất rất không nỡ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mắt nhìn của mình được khẳng định.

Sau đủ loại do dự, Lý Tử Thiến đưa chiếc váy dài qua: “Chiếc váy hoa này tiêu tốn không ít tiền tiêu vặt của tớ, lúc đó cậu cũng đã khen xinh, giờ tặng lại cho cậu đấy.” Chiều cao và cân nặng của hai người same same, đương nhiên quần áo cũng có thể mặc lẫn lộn của nhau.

Dư Sơ Nịnh thu hồi tâm tư nhỏ của mình, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy chiếc váy: “Wow, cậu thực sự không tiếc tặng cho tớ thứ mà cậu yêu thích nhất luôn.” Cô biết vì chiếc váy này mà Lý Tử Thiến phải đặc biệt đi làm part time để kiếm tiền mua nó.

“Mặc dù tớ thua, nhưng chứng minh được mắt nhìn của tớ, tớ rất vui vẻ nha.” Lý Tử Thiến ngẩng đầu, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Thời Ương đưa cho Dư Sơ Nịnh thỏi son chưa mở nắp rồi không nhịn được phì cười khi nhìn sang Lý Tử Thiến: “Bớt diễn đi mẹ, con thấy mẹ đang run hết cả người kia kìa.”

Dư Sơ Nịnh cũng nhìn thấy được, cười theo Thời Ương: “Không thì cậu đổi cái khác đi, chiếc váy này cậu vất vả lắm mới mua được mà.”

“Không được, cái này đi.” Lý Tử Thiến nhét chiếc váy vào trong tay Dư Sơ Nịnh: “Bây giờ cậu đi mặc thử xem nào.”

Dư Sơ Nịnh có chút do dự, Đào Văn Văn cũng ở bên cạnh nói: “Đi thử đi.”

Chờ khi Dư Sơ Nịnh thay xong đi ra ngoài, ba người trong phòng đều thốt lên kinh ngạc. Dư Sơ Nịnh cao khoảng m, với con gái thì thuộc dạng không thấp, làn da lại trắng trẻo mịn màng, trời sinh nhan sắc ngọt ngào, chiếc váy xì tai thục nữ này cho cô thực sự là mang đến cảm giác vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào vô cùng.

Lý Tử Thiến hoàn hồn xông lên: “Candy à, cậu mặc váy này hợp hơn tớ nhiều đó.”

Tên tiếng Anh của Dư Sơ Nịnh là Candy, là cái tên do Lý Tử Thiến đặt cho cô khi giáo viên nước ngoài yêu cầu các sinh viên chọn một cái tên tiếng Anh trong tiết học đầu tiên lúc vừa lên đại học. Lý do đơn giản là vì, khi Dư Sơ Nịnh cười tươi, mi mắt cong cong, trên người mang theo một vẻ rất đỗi ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác tâm trạng trở nên dễ chịu khi nhìn vào.

Theo như lời của Lý Tử Thiến thì là ngọt ngào giống vị kẹo, gọi là Candy đi. Mà giáo viên nước ngoài cũng nói rất hợp sau khi hỏi tên tiếng Anh của Dư Sơ Nịnh.

“Khi nào Sơ Nịnh sẽ yêu đương ta?” Đào Văn Văn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, còn thở dài nói: “Thật hâm mộ bạn trai tương lai của cậu, tìm ở đâu cô bạn gái ngọt lịm thế này.”

Thời Ương cũng gật đầu: “Thực sự rất hợp với Sơ Nịnh.”

Dư Sơ Nịnh có chút ngượng ngùng trước sự khen ngợi này, có điều bình thường trong phòng ký túc, ba người này suốt ngày khen cô nên cũng dần trở thành thói quen.

“Vậy… Tớ nhận nhé?” Dư Sơ Nịnh hơi do dự mà nói: “Cảm ơn cậu nha Tử Thiến.”

Lý Tử Thiến ôm chầm lấy cô: “Cảm ơn làm gì, chiếc váy tìm được chủ nhân tốt thôi mà.” Nói xong, cô ấy dừng lại một chút, giọng điệu trở nên vô cùng phấn khích: “Tớ nghe nói Từ Kỳ Ngộ không có bạn gái, Sơ Nịnh, hay là cậu cố gắng tóm lấy anh ấy đi.”

“Không được.” Thời Ương và Đào Văn Văn đồng thời lắc đầu.

Khuôn mặt Lý Tử Thiến lộ ra vẻ khó hiểu: “Tại sao chứ?”

“Mức độ được yêu thích của Từ Kỳ Ngộ quá cao, vận đào hoa chắc chắn không lúc nào ngừng nghỉ, không hợp với Sơ Nịnh chút nào.” Thời Ương cau mày, vô cùng phản đối.

Đào Văn Văn lập tức hùa theo: “Đúng đó.”

Lý Tử Thiến buồn cười nhìn hai người: “Không biết hai cậu là bố hay mẹ của Sơ Nịnh, điều kiện khắt khe như vậy.”

Đào Văn Văn ngẩng cao đầu: “Mặc dù tớ không muốn cướp vị trí của chú, nhưng ở trường cậu cứ coi tớ là bố cậu ấy, tớ sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của Sơ Nịnh.”

Nghe vậy, Dư Sơ Nịnh cười tủm tỉm nói: “Bố, bố phải mời con bữa trưa nay.”

Đào Văn Văn lập tức ỉu xìu: “Được rồi…”

Mặc dù Thời Ương và Đào Văn Văn đều có thái độ rất bài xích với Từ Kỳ Ngộ, nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn duy trì sự hiếu kỳ với khuôn mặt của vị hotboy học đường trong truyền thuyết này.

Sau khi tan học, Dư Sơ Nịnh liền đến viện Kỹ thuật Thông tin, cô lặng lẽ hỏi thăm, chuyên ngành mà Từ Kỳ Ngộ học chính là chuyên ngành máy tính.

Viện Kỹ thuật Thông tin cách khá xa viện Nghệ thuật của bọn cô, cơ hồ phải đi tầm phút mới đến.

Dư Sơ Nịnh đi đến bên ngoài tòa nhà của viện Kỹ thuật Thông tin, nơi này quả thực có rất nhiều sinh viên qua lại, nhưng trong đó lại chẳng có bóng dáng của Từ Kỳ Ngộ. Khi cô nhấc chân chuẩn bị đi vào tòa nhà thì nhìn thấy hai chàng trai đang đi xuống cầu thang, đến chỗ rẽ thì tình cờ chạm mặt với một chàng trai khác ở tầng dưới, ba người gặp nhau liền tán dóc một chút.

Tuy lúc ấy Dư Sơ Nịnh chưa được nhìn chính diện khuôn mặt Từ Kỳ Ngộ, nhưng chỉ cần liếc qua một cái, cô đã xác định được trong số ba người đó có anh, huống chi phản ứng của cơ thể không thể lừa được cô.

“Ợ ~” Dư Sơ Nịnh che miệng, nhanh chóng trốn ra sau cây cột.

Hôm nay Từ Kỳ Ngộ mặc một chiếc áo phông trắng, kết hợp với một chiếc quần jean màu xanh nhạt, dường như trông thoải mái hơn nhiều so với tạo hình áo thi đấu hôm đó, ngũ quan sáng sủa và sắc nét khiến người ta phải nhìn chăm chú.

Mặc dù đã che miệng nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn không ngừng nấc cụt, thực sự là trước giờ chưa từng xảy ra chuyện thế này.

Không chờ Từ Kỳ Ngộ tán dóc với bạn mình xong, Dư Sơ Nịnh đã nhanh chóng chạy khỏi cây cột. Nếu còn không đi, cô sợ mình sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử vì nhìn trai đẹp mà nấc cụt đến chết…

Lúc này Từ Kỳ Ngộ cũng ngẩng mặt, vừa vặn nhìn thấy một cái bóng màu hồng nhạt chạy vụt qua trước mắt, sau khi khẽ cau mày, anh cúi đầu tiếp tục nói chuyện với bạn học.

Dư Sơ Nịnh chạy đến chỗ bồn hoa thì dừng lại, tiếng nấc của cô cũng ngừng theo.

Cô xém chút nữa không nhịn được mà chửi thề, từ sau khi gặp được Từ Kỳ Ngộ, những quy luật về phản ứng nấc cụt mà cô tìm được đều coi như bỏ cả.

Trong ký túc xá chỉ có một mình Lý Tử Thiến, thấy sắc mặt Dư Sơ Nịnh hơi nặng nề liền hỏi thăm: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Tớ mới chạy đi nhìn Từ Kỳ Ngộ.” Dư Sơ Nịnh không giấu diếm mà thẳng thắn nói ra.

Lý Tử Thiến nhíu mày: “Nhìn anh ấy thì sao?”

Vẻ mặt Dư Sơ Nịnh như đưa đám: “Tớ phát hiện tớ cứ nấc liên tục, căn bản không thể nào phanh lại, mãi cho đến lúc rời đi, không còn thấy Từ Kỳ Ngộ nữa mới ngừng.”

Nghe thấy mức độ nấc cụt của Dư Sơ Nịnh nặng đến cỡ này, Lý Tử Thiến cũng không biết nên dùng lý lẽ gì để an ủi cô bạn, bởi vì đến chính cô còn chẳng nghĩ ra được, cách giải thích duy nhất là Từ Kỳ Ngộ có một lực hấp dẫn khó giải thích thu hút Dư Sơ Nịnh.

“Vậy bây giờ cậu tính làm gì? Tránh mặt không gặp?” Lý Tử Thiến hỏi.

Dư Sơ Nịnh: “No, tớ muốn đối mặt với khó khăn!”

“…” Lý Tử Thiến nghẹn lời một lúc mới lên tiếng: “Có dũng khí.”

Thực ra Dư Sơ Nịnh còn một lí do không nói ra, truyện tranh của cô lần này đang gặp một chút nút thắt, cho dù là phần phác họa khuôn mặt nhân vật hay cốt truyện. Kế hoạch ban đầu của cô là viết xong quyển này sẽ nghỉ ngơi tử tế, tiện thể nạp thêm năng lượng cho bản thân.

Cô muốn tìm người mẫu nghệ thuật là vì muốn nâng cao các bài tập về khung xương và cơ bắp thân người, mà bất ngờ là Từ Kỳ Ngộ lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô, hơn nữa, dường như hai ngày qua cô có vẻ vẽ trơn tru hơn hẳn.

Bởi vì nguyên nhân này, Dư Sơ Nịnh quyết định tìm Từ Kỳ Ngộ làm người mẫu nghệ thuật, cho dù có thể cô sẽ luôn bị nấc cụt.

“Tớ muốn tìm chút thời gian hỏi anh ấy có muốn làm người mẫu nghệ thuật cho tớ không.” Dư Sơ Nịnh mím môi nói.

Lý Tử Thiến ngẫm nghĩ, hơi lo lắng hỏi: “Liệu anh ấy có đồng ý không? Hình như mấy người đi làm người mẫu nghệ thuật đều toàn hơi túng thiếu đi làm part time kiếm tiền phải không? Tớ thấy trên người Từ Kỳ Ngộ toàn hàng hiệu, chắc là không phải đi làm part time đâu.”

Dư Sơ Nịnh hơi ngẩn người rồi nói: “Thì thử một chút xem sao.”

“Cậu định ra giá bao nhiêu?” Lý Tử Thiến hỏi.

Dư Sơ Nịnh nhíu cặp lông mày thanh tú cẩn thận tính toán, có chút không chắc: Hình như làm part time thì một ngày khoảng -, nếu là Từ Kỳ Ngộ thì khoảng nhỉ?”

Lý Tử Thiến đầy hâm mộ mà cảm thán: “Tớ cũng muốn cứ ngồi thôi cũng kiếm được tệ.”

“Người mẫu nghệ thuật phải cởi hết quần áo, mẫu bình thường không cần thoát y sẽ rẻ hơn. Sắp xếp tư thế xong thì không được cử động, trong đó còn có tư thế đứng chổng ngược, nửa tiếng chỉ được nghỉ ngơi có ′, một tiết thì khoảng - tiếng lận.” Dư Sơ Nịnh cười nói: “Cậu có đồng ý không?”

Lý Tử Thiến lắc đầu một cách dứt khoát.

Ngày hôm sau, Dư Sơ Nịnh mặc chiếc váy Lý Tử Thiến cho mình, còn đi mượn máy uốn tóc của Thời Ương uốn vài đường cơ bản. Da dẻ vốn dĩ đã đẹp sẵn nên chẳng cần trang điểm, nhưng vẫn đánh chút son để làm bật tone da.

Nhìn bản thân trong gương khá ổn, Dư Sơ Nịnh hài lòng gật đầu rồi ra ngoài tìm Từ Kỳ Ngộ.

Lúc này Từ Kỳ Ngộ còn đang trong giờ học, Dư Sơ Nịnh không dám lên lầu, cô nhìn nhìn thời gian, không lâu nữa sẽ đến giờ tan học.

Trước đó cô đã lang thang trên diễn đàn trường học một vòng, có người đăng bài nói hôm nay Từ Kỳ Ngộ sẽ đi học ở hội trường lớn khu dạy số , nếu không cô cũng chẳng chạy tới đây từ sớm làm gì.

Dư Sơ Nịnh đợi hết phút, cuối cùng cũng chờ được đến giờ tan học, nhìn từng nhóm từng nhóm người đi qua mà chẳng thấy bóng dáng Từ Kỳ Ngộ, cô dần dần bắt đầu mất hết cả kiên nhẫn.

Cô ngẫm nghĩ rồi chuẩn bị đi lên lầu kiếm anh, kết quả lại nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ bị một cô gái chặn lại bên cạnh cây cột trên hành lang, trông có vẻ là được tỏ tình.

Dư Sơ Nịnh nấc một tiếng, cô lặng lẽ tiến sát lại nghe ngóng, cô gái kia đã nói hết tâm tư của bản thân nhưng lại bị Từ Kỳ Ngộ từ chối một cách lạnh lùng.

Sắc mặt cô ấy trắng bệnh chạy đi, Dư Sơ Nịnh thốt lên một tiếng cảm thán sau khi vừa trải qua cảm giác như xem được một bộ phim truyền hình.

Mà lúc này, Từ Kỳ Ngộ cũng nghe thấy tiếng cô nên nhìn qua.

Dư Sơ Nịnh bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nấc một tiếng, để tránh việc nấc cụt quá nhiều, cô nhanh chóng móc một đồ vật từ trong túi mình đưa cho Từ Kỳ Ngộ.

“Cái đó… ợ… Em muốn…”

Từ Kỳ Ngộ rũ mắt nhìn phong bao lì xì sặc sỡ, mặt trên còn in chữ “phúc” đầy bắt mắt, là một món đồ không thể thiếu cho năm mới hết sức mừng vui, anh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Dư Sơ Nịnh.

Thực sự từ nhỏ đến lớn anh từng nhận được rất nhiều thư tình từ con gái, có điều là chưa từng nhận được đồ kiểu như bao lì xì thế này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio