Quốc sư Thái Học mang Lâm Gia Tuệ cùng thần thú Lam Sất hoả thiêu thị chúng dưới sự giám sát của hoàng thượng Thẩm Hàn Thiên khiến cho một vùng trời rung đất lỡ.
Lam Sất với cái miệng nhỏ không ngừng mắng chửi... đáng tiếc hiện tại nó ngay cả một chút pháp lực cũng không còn, ngay cả kết giới đơn giản của một phàm thần thối tha cũng không phá được.
""Thái Học lỗ mũi trâu nhà ngươi, đã biết thân phận của bổn thần mà còn dám cả gan càn quấy! Chờ ta khôi phục lại pháp lực ta sẽ khiến ngươi sống chết đều không được yên chứ đừng nói thăng tiên! Hừ!""
Thái Học hơi nhíu mi, hắn vốn dĩ là thần rồi đâu cần thăng tiên làm chi nữa? Chẳng qua hắn hạ phàm vì được phụng thần chỉ của Thần hoàng xuống bảo vệ đế vương mà thôi. Chính vì thế mà bất kể là yêu quái hay thần phật, chỉ cần muốn ra tay hại hoàng thượng thì hắn đều không tha! Nhân gian gọi đây là "ngu trung" mặc kệ vua đúng hay sai, chỉ cần nguy hiểm hắn đều giết kẻ cầm kiếm! Hơn nữa trên người Lam Sất con chó nhỏ này lại phảng phất ma khí... vì thế càng không thể giữ lại!
Hắn dùng nội công vận ra Linh Hỏa Chi Giao hòng thiêu rụi người bên trong kết giới.
Bên ngoài dấy lên những lời bàn tán xôn xao của bách tính, không ai có thể tin được một cô nương yếu đuối như vậy lại có thể là yêu quái hại người. Họ còn lắc đầu thương xót, hôn quân bạo ngược, hắn nói ai là yêu thì người đó là quái... không biết lúc nào lại đến lượt bọn họ chịu hỏa thiêu?
Làn sóng bất an dần lan rộng, một số người hạ thấp đầu không dám nhìn nữa, một số người xoay lưng định bỏ đi nhưng chỉ sợ hôn quân bạo ngược đành lặng lẽ dừng lại ở đó, họ âm thầm cầu nguyện cho vị cô nương trẻ tuổi.
Lâm Gia Tuệ ngồi yên lặng trong kết giới, hai tay ôm chặt lấy tiểu bạch cẩu, lòng sớm đã chết lặng vì đau thương.
Hàn Hy, gặp lại không lâu mà nay phải chia lìa. Liệu còn có kiếp sau?
Nàng không thể nói, vì thế nàng cũng không thể kêu oan. Chỉ có giọt nước mắt thành thật nhẹ nhàng lăn dài trên má, nhỏ xuống bộ lông mao trắng muốt của Lam Sất.
Hàn Hy, liệu chàng có biết ta sắp chết rồi không?
Chàng yên tâm đi. Nếu thật sự có kiếp sau ta tình nguyện đợi chàng, tình nguyện sống trong căm lặng.. chờ chàng, chờ chàng đến ta sẽ nói cho chàng nghe...
""Gia Tuệ!""
Hy!
""Chủ nhân!""
""Hoàng huynh?""
""Đó không phải là Tấn vương gia sao? Ngài ấy có quen với yêu nữ?""- một người không hiểu chuyện vội lên tiếng.
""Ngươi đừng nói bậy, nhìn cô nương đó xem.. có chỗ nào giống yêu tinh? Căn bản là đã đắc tội gì với hôn quân rồi!"" Người khác thấp giọng phản bác.
Tiếp theo.. nhiều tiếng ồn ào bàn tán lại phá tan bầu không khí vốn yên tĩnh.
Thẩm Hàn Thiên cất giọng chứng tỏ quyền uy: ""Hoàng huynh xin mời về vương phủ, Thái Học quốc sư đang dùng lửa trừ yêu. ""
Thái Học thoáng thấy sắc mặt âm trầm của Thẩm Hàn Hy bất giác khẽ rùng mình nhưng hắn lại không thể bỏ thi triển pháp thuật giữa chừng bởi một khi như vậy chắc chắn sẽ tẩu hoả nhập ma.
""Hoàng thượng xin nói Thái Học mau chóng dừng tay, Gia Tuệ không phải là yêu quái! Khẩn xin hoàng thượng hạ lệnh!"" Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như xưa nhưng lại toát ra khí thế bức người.
Thẩm Hàn Thiên khiếp sợ. Thái Học bèn nói: ""Bệ hạ không thể! Linh Hỏa đã vận ra làm sao có thể thu về? Bệ hạ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"" Nói rồi hắn kịch lực vận thêm tám phần công lực thúc đẩy Linh Hoả mau chóng cắn nát hồn phách bên trong. Lâm Gia Tuệ lúc này toàn thân bỏng rát như sắp bị nướng chín, nhưng vẫn ôm chặt tiểu Lam Sất thành ra lông của nó chỉ bị cháy xém. Muốn thiêu thần thú của Ma Thần? Tên này chán sống rồi đây!
Mắt thấy Lâm Gia Tuệ càng lúc càng yếu đi mà Thiên Chi Tà còn chưa thấy bóng dáng, chính vì thế Thẩm Hàn Hy cũng lao mình vào trong kết giới, dùng cả thân mình bảo hộ Lâm Gia Tuệ trong vòng tay, hắn nở nụ cười gian ác nhìn Lam Sất:
""Ta bảo ngươi thế nào?""
Tiểu Lam Sất run run: ""Chủ nhân, Thái Học chơi xấu thuộc hạ, thuộc hạ hết cách! Ui da!""
Chính xác, Thẩm Hàn Hy cốc đầu nó một cái: ""Vô dụng!""
Tiểu Lam Sất uỷ khuất.
Lâm Gia Tuệ vô cùng ngạc nhiên, Thẩm Hàn Hy... sao lại nhìn thấy rồi?
Như hiểu được thắc mắc của nàng, hắn liền nói: ""Vì Ma Thần sắp quy vị!"" Hắn khẽ cười, ôn nhu hôn nàng một cái: ""Yên tâm, có ta ở đây.. sẽ không đau nữa!""
Lâm Gia Tuệ lệ rơi đầy mặt nhưng trong lòng vô cùng vui sướng, nàng thoải mái gật đầu.
Những đốm sáng màu tím, màu trắng và màu xanh lần lượt hoà vào nhau bay thẳng hướng lên trời, bóng dáng của hai người cũng dần dần tan thành tro bụi.
Bên ngoài kia mọi người đương trợn mắt há mồm chứng kiến Tấn Hạt (mù) vương gia lao đầu chính xác vào trong biển lửa để cứu yêu nữ kia... thật là vô vàn cảm xúc hỗn tạp!
Thái Học dĩ nhiên không thể dừng được lửa nên vẫn còn tiếp tục vận công, Thẩm Hàn Thiên trên kia thì á khẩu không thốt nên lời. Hiện tại tội ác nào cũng đều đổ ập lên đầu của hắn, thần dân chỉ trích, trời đất oán than!
Từ Lĩnh nhìn Thẩm Hàn Hy đắm mình trong biển lửa cũng cùng hắn nhảy vào trong... nháy mắt hoá thành tro bụi.
""Tốt quá, vương gia.. Từ Lĩnh có thể theo ngài rồi!"" Từ Lĩnh là đốm sáng màu lam nhạt cuối cùng bay lên, về phía chân trời.
Cùng lúc đó sấm chớp rền vang, tuyết rơi tháng sáu, quân khởi nghĩa chướng mắt hoàng đế hoang dâm vô đạo, nay được thiên thời liền tức tốc tấn công kinh thành tiêu diệt hôn quân, nhân dân phấn khởi.
Khi nghĩa quân thành công lật đổ Thẩm Hàn Thiên đã được người dân kể lại kết cục bi thảm của Tấn Hạt vương gia cùng với cô nương bị gọi là yêu quái và thuộc hạ của hắn, tân hoàng vô cùng cảm động liền lập đàn bái tế ngay tại chỗ họ bị hoả thiêu. Lời văn khấn rằng:
""Tuyết rơi tháng sáu phải chăng là do hôn quân vô đạo làm thiên gia tức giận? Làm oán khí tăng lên? Cũng vì thế mà đại quân mới có thể thành công đánh chiếm kinh thành. Hôm nay, bổn vương xin lập đàn bái tế tại nơi này trước là để tạ ơn, sau là kính xin thiên gia cùng ba vị khai ân, xoá bỏ chú niệm để nhân dân an cư lạc nghiệp, án oan của ba vị hôm nay bổn vương xin xoá sạch, hôn quân đã chết, Đại Đức đã vong. Nay bổn vương nguyên là tân hoàng của triều đại Âm Luân, ban chỉ lập đền tại nơi đây thờ cúng ba vị để ba vị có chỗ đi về, cũng đồng thời bày tỏ tấm lòng của nhân dân đối với công ơn lập quốc của ba vị.""
Lời khấn vừa dứt, gió tuyết khắp nơi liền ngưng lại, những chỗ bị đóng băng dần bị ánh mặt trời làm tan chảy, suối chảy nước trong, hoa lá tưng bừng nở rộ.
Nhân dân vui mừng phấn khởi cùng tân hoàng quỳ xuống bái lạy tạ ơn.
Về sau lập đền được gọi là Tam Thánh Gia Hy gồm bốn bức tượng được tạc khắc tinh xảo từ cẩm thạch. Bên trên là tượng của một nam một nữ đứng tựa vào nhau, nam tử mặc áo choàng tung bay được tạc rất phóng khoáng nhưng đôi mắt lại nhắm... tượng trưng cho Tấn Hạt vương gia, nữ tử kia lại không có miệng nhưng nét mặt hiền hòa phúc hậu tượng trưng cho Lâm Gia Tuệ không biết nói.
Phía dưới bên phải là hộ vệ Từ Lĩnh, phong thái lạnh lùng mà uy nghiêm, bên trái là một con chó nhỏ màu trắng tượng trưng cho tiểu Thần thú Lam Sất.
Câu chuyện giữa ba người một chó cứ thế được lưu truyền trong nhân gian, trở thành một truyền thuyết đẹp, càng về sau lại càng mượt mà và tình cảm qua lời kể của các bà, các mẹ khiến ai ai cũng muốn một lần được trông thấy mặt thật của ba vị thần thánh kia.
Hư thiên.
Tượng Ma Thần trong đại điện đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ như xưa, kể cả một khe nứt nhỏ cũng không còn, điều này chứng tỏ: Ma Thần quy vị!
Dân chúng hư thiên ngày đêm reo hò, uống rượu mua vui chào mừng Vong Nguyệt trở về, tuy nhiên kể từ ngày Ma Thần quy vị lại không ai gặp được "bản mặt" của hắn ở đâu. Suốt ngày trốn trong bức tượng không chịu đi ra. Điều này đến Thiên Chi Tà cùng Lam Sất cũng phải bó tay.
Phải rồi, kể từ ngày Từ Lĩnh tan thành tro bụi thì nguyên thần cũng theo Vong Nguyệt trở về hư thiên, cuối cùng trở thành một trong tứ đại hộ pháp.
Ma không phải ma, tiên không phải tiên. Vấn đề thanh khí và trọc khí đã được giải quyết từ khi Thiên Chi Tà tấn thần vị thành công, nên hiện tại.. ma giới không còn là ma giới nữa mà dần dần trở thành thần tộc.
Có thanh khí, con dân ma giới sẽ thành công tu luyện Đạo Tiến Thần họ sẽ sớm tấn chức thần vị, vì thế mới gọi là ma không phải ma, tiên không phải tiên. Bởi họ là thần.
Ma Thần quy vị, nhưng mà Tiểu kỳ lân của hắn đã đi đâu?
Ngày hôm đó...
Luồng sáng màu tím bay vụt lên không dần dần hoá thành một bóng người cao lớn khoát áo choàng đen, mái tóc bạch kim chói mắt trong ánh mặt trời, đôi mắt tím phát ra ánh sáng quỷ dị. Điều đầu tiên hắn hỏi sau khi quy vị là....
""Hồn phách của nàng đâu?""
Thiên Chi Tà xấu hổ xoa chóp mũi: ""Ta... không thu được!""
Vong Nguyệt không nói gì thêm.
Kể từ đó đến nay cũng đã gần hai mươi ba năm. Hai mươi ba năm tìm kiếm vẫn không một tung tích của nàng, dù chỉ là một hơi thở yếu ớt.
Lẽ nào cho đến cuối cùng... ta và nàng cũng không thể mãi mãi bên nhau.
Nhưng mà ta sẽ không từ bỏ. Gia Tuệ của ta.