Sau khi rời khỏi hiệu vải, Thẩm Hàn Hy không đưa nàng về phủ mà lại cùng nàng đi loanh quanh. Nhìn hai người bọn họ tay trong bàn tay.. kiểu nào cũng không nhìn ra được là nô tỳ với chủ tử!
""Ngươi muốn đi ra ngoại thành không?"" Nửa đường im lặng, chợt Thẩm Hàn Hy hỏi.
Lâm Gia Tuệ cực kỳ thích thú với ý tưởng này. Trong ấn tượng của nàng thì ngoại thành là một nơi rất đẹp, lồng vào đó là một mảng ký ức tươi đẹp cùng phụ thân. Bất chợt nàng xúc động, những hình ảnh tươi sáng lần lượt hiện ra: ngày hôm đó nàng đùa nghịch trên bãi cỏ rồi bị ngã tới lộn vài vòng còn phụ thân thì cực kỳ lo lắng, sau đó hai người cùng tựa vào nhau nướng những con cá thật to mà phụ thân bắt được ban chiều,.. rất ấm áp cũng vô cùng hạnh phúc. Nàng ước, ước gì có thể quay lại như ngày xưa...
Thẩm Hàn Hy kéo bàn tay run run của nàng, lầm tưởng rằng nàng đang phản đối. Hắn khẽ thở ra: ""Nếu ngươi không muốn vậy thì..""
""Không có, chỉ là ta đang nhớ tới chuyện trước kia, chúng ta đi thôi"" Nàng nhanh nhẹn kéo tay của hắn, ra hiệu.
Thở ra một hơi, Thẩm Hàn Hy hớn hở: ""Ta còn tưởng ngươi không thích. Được rồi chúng ta đi. Hôm nay ta cho ngươi nếm thử tài nướng cá của ta""
Nướng cá? Lâm Gia Tuệ mơ hồ, hốc mắt nàng đỏ hoe nhưng vẫn nắm chặt tay hắn cùng bước đi. Bóng hai người dần ngả về phía ánh hoàng hôn, cuối cùng chỉ để lại một khoảng đen trên mặt đất.
Truyện làm với mục đích phi lợi nhuận
Ngoại thành cũng không xa lắm, hai người bọn họ đi vừa hết khoảng thời gian một nén hương liền tới bên cạnh bờ suối, ở giữa là một cánh đồng cỏ rộng lớn trông như một cái bát úp ngược, còn bên phải là cánh rừng thấp đầy cây cỏ xanh tươi. Ngoài bìa rừng được bao bọc bởi một tấm thảm hoa ngũ sắc đan xen vào nhau, phía trên là những đàn ong bướm thi nhau bay lượn chập chờn trên những cánh hoa mềm yếu. Điều đặc biệt chính là nơi đây lại có thể ngắm được toàn cảnh mặt trời lặn xuống sau một ngày lơ lửng tít trên cao.
Đẹp tựa chốn thần tiên!
Lâm Gia Tuệ thầm cảm khái.
Mà lúc này Thẩm Hàn Hy vẫn đứng nguyên vẹn bên dòng suối, hắn hơi nghiêng đầu về một phía và đôi mi dần nhắm lại, nơi khóe miệng không kìm được mà nở một nụ cười, làn tóc đen tung bay trong gió.
Hắn nghe tiếng gió thì thầm trên những ngọn cây, xào xạc lướt qua từng ngọn cỏ, tiếng cánh bướm rung nhịp đều đặn, tiếng suối chảy róc rách từ bên mạn sườn núi uốn lượn dài đến dưới chân, tiếng ""phóc"" của những chú cá không an phận bổ nhào lên mặt nước rồi lại rơi ""tùm"" xuống theo lẽ tự nhiên và.. âm thanh của nhịp đập trái tim hai người như hoà làm một.
Lâm Gia Tuệ đứng đó, ngẩn người hồi lâu, nàng cẩn thận đánh giá khung cảnh trước mặt: nam tử đứng đó, vạt áo dài khẽ lay động, miếng thạch anh tím đeo một bên hông cũng tỏa ra một thứ ánh sáng mê hoặc, tư thế thanh tao, hoà nhã và thoát tục.. hắn.. tựa như một vị tán tiên bước ra từ tranh thuỷ mặc vô tình hạ xuống nhân gian.
Nàng thật sự sửng sốt, thật sự có chú ngây dại.
Dường như ý thức được nàng đang nhìn mình, Thẩm Hàn Hy mở mắt hướng nàng hỏi: ""Ngươi làm sao thế?""
""Ơ..ơ."" Nàng nhất thời giật mình, hồn kéo hồn, vía kéo vía dần dần định thần lại. Nàng bước đến cạnh hắn nhưng không cẩn thận lại giẫm phải một hòn đá, kết quả cả người nàng ngã nhào lên người hắn. Cả hai tiếp đất ngoạn mục, chỉ nghe một tiếng ""phịch"" hai người đã nằm bên cạnh bờ suối.
Thẩm Hàn Hy thất thần. Hắn cảm nhận được sự ấm áp từ người nàng toả ra, lưng vừa tiếp đất cũng không còn đau nữa.
""Xin lỗi, xin lỗi"" Nàng rối rít ra hiệu.
Thẩm Hàn Hy định thần, hắn chậm rãi nói: ""Ngươi không sao chứ? Lần sau liền cẩn thận một chút. Thật không biết ai mới là người sáng mắt!""
Nàng xấu hổ từ trên người hắn bò dậy, lại đỡ hắn đứng lên, lòng có một chút không vui. Hắn dám nói nàng thua kẻ mù sao? Quá đáng, nàng chẳng qua chỉ là không nói được! Vậy nên cứ phải để cái ấm ức ấy trong lòng, hừm!
Nhưng chẳng qua... nàng chỉ thua hắn mà thôi... đến phóng châm mà hắn còn biết!
Thấy nàng im lặng, hắn cảm thấy không đúng bèn hỏi: ""Ngươi giận ta?""
Nàng bĩu môi, kéo tay áo hắn: ""Không có, ngươi nghĩ nhiều, cho ta gan ta cũng không dám!""
Thẩm Hàn Hy bất đắc dĩ cười khổ: ""Ta xem ngươi không phải nô tỳ, cũng không phải là hạ nhân... vừa rồi.. coi như ta có lỗi đi!""
Lâm Gia Tuệ lại nhớ tới lời hắn nói lúc còn trong hiệu vải: ""Nàng là bạn của ta"", lại không khỏi ngạc nhiên, hắn nói thật? Hắn thật sự xem nàng là bạn? Thay vì tự hỏi mình chi bằng đem lời trong lòng ra để nói với hắn đi..
""Vậy.. ngươi xem ta là gì?""Nàng lại kéo tay hắn hỏi.
Thẩm Hàn Hy trầm mặc.
Nàng lại kéo tay hắn lần nữa: ""Là gì vậy?""
""Ừm.. hơn là bạn một chút"" Hắn rút tay lại, khoé môi khẽ cong lên: ""Để ta bắt cá, có lẽ trời cũng sắp tối rồi, đêm nay chắc phải nghỉ lại đây thôi""
Nàng ngẩn người ra.. hắn vừa nói hắn xem nàng còn hơn cả một người bạn? Vậy đó là gì? Vị vương gia không thấy đường này trong tâm lại sáng như vậy.. còn rất khéo dẫn người khác lạc đường! Liệu có nên dùng hai từ ""Thâm hiểm""? Nhưng mà.. người ta đâu có xấu xa tới như vậy! Chắc phải dùng từ ""Cao Minh""!
...
Thẩm Hàn Hy cởi bỏ áo khoát ngoài, xoắn cao tay áo rồi nhảy xuống suối, vì hắn quá nặng nên nước suối bắn lên cao làm ướt cả người Lâm Gia Tuệ, nàng ""A"" lên một tiếng còn hắn thì cười đến thật thích chí.
Nàng mím môi có chút dỗi hờn. Lâm Gia Tuệ ngồi xuống một bên nhìn hắn bắt cá.
Chết thật, dáng bắt cá sao mà cũng đẹp quá vậy kìa!
Nàng nhìn đến ngẩn ngơ.... Đến lúc nàng tỉnh táo lại thì Thẩm Hàn Hy đã lên bờ, hai ống quần ướt sũng, trên tay lại cầm về hai con cá thật lớn. Lâm Gia Tuệ trong lòng lại vô cùng cảm khái... rốt cục ai mới là người sáng mắt? Rốt cục là ai chăm sóc ai đây? Nếu để cho Từ Lĩnh biết được thì nàng xem như xong đi! Ai mà chẳng biết hắn là người cộc cằn, lại vô cùng hung dữ. Nếu để hắn biết nàng không chăm sóc tốt cho chủ tử của hắn, hắn sẽ cho nàng một trận thật tử tế!
""Gia Tuệ, qua đây!""
Nàng bước qua đỡ hắn cùng ngồi xuống bãi cỏ, Thẩm Hàn Hy bảo nàng tìm đá lửa và một ít củi khô..
""Rất nhanh sẽ có cá nướng""
Trong tiềm thức nàng lại dâng lên một câu nói tương tự, thật dịu dàng mà thật ấm áp, giống như.. giữa phụ thân dành cho con gái. Không ngờ trong phút chốc nàng lại đánh đồng hắn với phụ thân quá cố... thật.. cảm thấy có một chút áy náy!
...
Hắn nướng xong một con liền chuyển qua cho Gia Tuệ, giọng nói thêm ba phần dịu dàng: ""Ngươi thử xem""
Gia Tuệ chần chừ một lúc cuối cùng cũng vui vẻ cầm lấy, mùi cá nướng thơm thật thơm bay vào mũi khiến nàng không kìm được mà cắn một cái. Cũng đã lâu lắm rồi nàng chưa được nếm lại mùi vị này.. kể từ ngày cha lập thiếp.
Chút cảm xúc lại dâng lên, hốc mắt dần ửng đỏ, nhưng cũng may là Hàn Hy không thể nhìn thấy, nếu không lại phải một hơi dài dòng. Nàng kéo tay áo hắn ra hiệu: ""Ngon thật, ngươi là vương gia lại có thể làm được món cá nướng dân dã thế này""
Thẩm Hàn Hy cười cười, hắn ngồi xích lại gần đống lửa để hong khô y phục, nhẹ giọng nói: ""Từ Lĩnh thường đưa ta ra ngoài chơi, là hắn đã dạy ta nướng cá""
Lâm Gia Tuệ ngạc nhiên nhìn hắn cuối cùng vẫn lặng lẽ tiếp tục ăn.
Hắn lại nói: ""Vừa rồi ta không cẩn thận làm ướt y phục của ngươi, ngươi mau qua đây ngồi gần lửa để hong khô đi, trời đêm trên này khá lạnh, nên cẩn thận bị nhiễm phong hàn""
Nàng bất quá cũng chỉ bị nước bắn lên thôi, hắn.. nghĩ nhiều quá rồi! Nhưng Gia Tuệ rất nghe lời hắn, nàng dịch người về phía trước cho gần đống lửa.. vừa hay lại cảm thấy ấm hơn, quả thật trời đêm rất lạnh!
Gia Tuệ lại liếc mắt sang nhìn hắn vẫn một thân y phục nhưng lại thiếu đi áo khoát, thấy vậy nàng đứng lên ra ngoài bờ suối tìm.
Trời đêm trên đồi bát úp có gió lộng cực lạnh, cả hai ngồi sát vào nhau bên cạnh đống lửa đỏ đang cháy rực, bụi than hồng cùng khói bay lên nghi ngút. Lâm Gia Tuệ khoát áo lên người hắn rồi lại chăm chỉ cho thêm vài nhánh củi.
""Ngươi lạnh không?"" Thẩm Hàn Hy cất giọng.
Quả thật.. hơi lạnh, mặc dù đã có lửa.
Lâm Gia Tuệ yên lặng chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt ôn hoà như nước. Hắn khẽ cười vươn tay ôm lấy nàng tựa như đã xác định được từ trước, hắn nhẹ giọng: ""Đừng sợ, ta không có làm cái gì đâu, chỉ là không muốn ngươi bị lạnh thôi""
Nàng cũng hiểu, hắn chỉ quan tâm nàng, vả lại hắn còn là đại quân tử, đại ân nhân mà cho dù hắn có làm cái gì đi nữa nàng cũng không có quyền phản kháng bởi vì từ lúc nàng bước vào Tấn vương phủ thì đã là người của Tấn vương phủ, nếu hắn muốn nàng chết cũng tuyệt đối không có người can ngăn... tuy nhiên.. chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Lâm Gia Tuệ khó khăn chống đỡ mi mắt vì nó cứ nặng dần, nặng dần.. cuối cùng tựa hắn vào người hắn mà ngủ thiếp đi, không hiểu sao nàng lại thấy an tâm đến lạ kỳ.
Cơn buồn ngủ thật dễ lây, Thẩm Hàn Hy vuốt nhẹ má nàng rồi cũng tựa người xuống thảm cỏ ngủ mất, có điều hai tay vẫn đang ôm chặt người trước ngực.
Rất nhanh lại chìm vào giấc mộng..