Mưu Kế Của Quý Nữ

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Lê viên bước ra, Cảnh Thế Đan xoa xoa bàn tay. Vừa rồi hắn nắm tay Tống Ý Mặc lại bị người ta hung hăng cấu cho một cái, đến bây giờ vẫn còn thấy đau.

Khi hắn trở lại phủ Huệ vương, Quý Bố liền tới gặp và bẩm báo, “Huệ vương điện hạ, đợt vừa rồi thuộc hạ vừa góp nhặt được một chút tin tức. Hoàng thượng hình như không hề có ý định phế bỏ Thái tử, nhưng lúc trước Hoàng thượng đã tìm mọi cách chèn ép Thái tử, lại còn để Huệ vương điện hạ đoạt mất công lao của Thái tử nữa, việc này quá…”

Cảnh Thế Đan thở dài một tiếng, “Cũng may chúng ta nhẫn nhịn được mà không gây ra chuyện gì.”

Quý Bố ngẩn ra. Lập tức hiểu được mọi chuyện, sau lưng gã liền toát mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng cố ý chèn ép Thái tử để khiến các hoàng tử khác nhận được thông tin sai lệch. Nếu có kẻ có dị tâm và gây ra chuyện, Hoàng thượng sẽ ghi nhớ món nợ đó và đến lúc thích hợp sẽ xử lý. Ông ta làm vậy để sau này Thái tử không còn phải lo lắng chuyện gì nữa.

Cảnh Thế Đan vừa nhấp một ngụm trà vừa trầm ngâm nói, “Quý Bố, nếu bản vương vẫn mãi là một vương gia thì ngươi đi theo bản vương sẽ chẳng khác nào nhân tài không có đất dụng võ. Nếu ngươi muốn tìm cách nương tựa vào Thái tử thì bản vương tuyệt đối không ngăn cản. Có điều, ngươi đã ở trong phủ của bản vương mấy năm nay, cũng biết được nhiều việc, tốt nhất là người nên quên hết mọi chuyện đi.”

Quý Bố lập tức hành lễ và nói, “Huệ vương điện hạ, lúc thuộc hạ nghèo túng đã được ngài lấy lễ đối đãi. Ngài đối với thuộc hạ có ân tình như vậy, thuộc hạ sao có thể bỏ ngài mà đi? Ngài dù là vương gia thì vẫn cần có người bên cạnh phụ giúp lo liệu công việc trong phủ, như vậy mới có thể an hưởng thái bình. Xin Huệ vương điện hạ tiếp tục lưu giữ thuộc hạ ạ!”

Vừa rồi Cảnh Thế Đan chẳng qua chỉ hỏi thử vậy thôi. Nếu Quý Bố thực sự có dị tâm và muốn tìm cách nương tựa vào Thái tử thì gã nhất định sẽ bị Thái tử nghi ngờ, thậm chí sẽ bị giết hại. Hiện giờ Quý Bố đã thể hiện lòng trung thành, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái và khoan khoái.

Quý Bố ở bên Cảnh Thế Đan đã lâu, hai người cũng tâm đầu ý hợp, giờ Quý Bố đã thể hiện rõ ràng tâm ý không muốn đổi chủ, trong lòng lại lập tức nghĩ tới tình thế lúc này, sau một lúc lâu gã bỗng cười nói, “Huệ vương điện hạ, trong vụ này, người nhảy nhót lợi hại nhất thực ra chính là Công chúa Trường Tín. Nếu việc Hoàng thượng chèn ép Thái tử đủ kiểu là cố ý thì tiếp theo chỉ sợ Công chúa Trường Tín sẽ gặp phải chuyện không hay ho gì.”

Cảnh Thế Đan ung dung cười nói, “Cô cô cậy thế làm điều xằng bậy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Vả lại, cô cô còn coi con gái như món hàng, cứ thấy chỗ có lợi là muốn đặt con gái vào. Hành vi này cũng thật khiến người ta khinh thường.”

Ở bên kia, Công chúa Trường Tín cũng tìm cơ hội tiến cung gặp Cảnh Nam Thiên và xin Cảnh Nam Thiên ban hôn cho Dư Thanh và Thân Hàm Thu.

Cảnh Nam Thiên cũng sảng khoái đồng ý. Ông ta cười nói, “Hoàng muội một lòng muốn thân càng thêm thân với trẫm, trẫm đương nhiên phải thành toàn rồi.”

Công chúa Trường Tín lại nói, “Đứa nhỏ A Thanh này từ nhỏ đã chịu khổ chịu cực ở bên ngoài nên rất biết cách đối nhân xử thế, biết nóng biết lạnh, lại rất hiếu thuận. Hàm Thu có thể gả cho cậu ta thì cũng là phúc khí của nó.”

Cảnh Nam Thiên lại cười nói, “Hiện giờ nó đang ở trong phủ của Công chúa, Công chúa đương nhiên hiểu nó hơn trẫm.”

Công chúa Trường Tín nói thầm trong lòng: Hoàng huynh, người cũng biết nó đang ở trong phủ của chúng ta sao? Đã lâu như vậy mà người vẫn chưa ban thưởng phủ đệ cho nó, nó không ở trong phủ của chúng ta thì biết ở đâu?

Sau khi Công chúa Trường Tín cáo từ rời khỏi cung, Cảnh Nam Thiên lại gọi mật thám vào hỏi, “Mọi người trong phủ Trấn Vũ Hầu thế nào rồi?”

Mật thám nhất nhất bẩm báo, “Sau khi rời khỏi Hầu phủ, bọn họ đã tới sống ở Lê viên. Tiểu Hầu gia đã quay về thân phận nữ nhi và suốt ngày ru rú trong nhà. Bọn họ sống rất giản dị và chấp nhận thân phận bình dân. Mặc khác, phu nhân của Trần thị trung đã tới Lê viên, Huệ vương điện hạ cũng đã tới đó một lần.”

Cảnh Nam Thiên gật đầu rồi cho mật thám lui ra.

Tại Lê viên, La phu nhân đang nói với Tống Ý Bội về chuyện Khuông phu nhân tới chơi và xin cưới nàng ta cho Trần Song Ngư. La phu nhân nói xong liền chăm chú xem phản ứng của Tống Ý Bội.

Tống Ý Bội mím miệng một lúc lâu mới nói, “Mọi chuyện nhờ mẹ làm chủ ạ.”

La phu nhân có chút thương xót nàng. Bà xoa xoa đầu nàng và dịu dàng nói, “Cũng phải được con thích và đồng ý gả sang bên đó thì sau này mới có được hạnh phúc. Nếu trong lòng không thích chỉ một chút thôi thì sau này cho dù gả đi rồi con vẫn thấy khó chịu.”

Sau khi bị Thái tử từ hôn, trong lòng TốngÝ Bội cũng biết bản thân muốn tìm được một hôn sự như ý là chuyện khó càng thêm khó, mà cửa hôn sự với Trần phủ này thực sự không tồi, Trần Song Ngư cũng là người quen thuộc với nàng. Hiện giờ, khi thấy La phu nhân vẫn chú ý đến tâm tình của mình, nàng ta không khỏi bổ nhào vào lòng La phu nhân mà khóc lóc một trận.

La phu nhân vừa vỗ về Tống Ý Bội vừa thở dài, “Nếu con quả thực không muốn thì mẹ sẽ từ chối người ta.”

“Đừng!” Tống Ý Bội ngước đôi mắt đẫm lệ lên. Nàng vừa rưng rưng nước mắt vừa cười nói, “Mẹ à, giờ mà nhà họ Trần còn đến cửa cầu thân thì chứng tỏ bọn họ quả thực thật lòng. Trần Song Ngư cũng là người tốt, anh ta chắc chắn sẽ che chở cho con. Cửa hôn sự này cũng không tồi đâu ạ.”

La phu nhân vội giúp Tống Ý Bội lau nước mắt, trên mặt bà lộ ra ý cười, “Không chỉ Trần Song Ngư không tồi đâu, cả Trần thị trung và Khuông phu nhân cũng rất tốt. Nếu con gả sang đó thì bọn họ chắc chắn sẽ đối xử với con như con gái trong nhà.”

Ở bên kia, Tống Ý Châu đã nghe được từ miệng Tô chiêu nghi chuyện Chu hoàng hậu nhìn trúng cháu gái mình và định để Thái tử cưới người này làm thái tử phi. Bà ta cũng đã xin ý chỉ của Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng dù chưa bằng lòng nhưng xem ra phần nhiều vẫn là đồng ý.

Tống Ý Châu suy nghĩ một hồi rồi tới Lê viên tìm Tống Ý Mặc để nói về việc này.

Tống Ý Mặc suy tư một lát mới nói, “Chu gia vốn luôn hòa hợp và lúc nào cũng có nhân tài. Nếu Hoàng thượng đồng ý để Thái tử cưới con gái nhà họ Chu thì địa vị của Hoàng hậu càng thêm được củng cố, mà vị trí của Thái tử cũng như vậy, cũng được củng cố vững chắc hơn. Còn phủ chúng ta thì đã xuống dốc, Thuận vương điện hạ không còn nhận được sự giúp đỡ từ chúng ta nữa, Huệ vương điện hạ lại…”

Tống Ý Châu thở dài, “Ý em là loạn một hồi như vậy nhưng Hoàng thượng kỳ thực vẫn không phế Thái tử phải không?”

Tống Ý Mặc vừa thong thả bước đi vừa nói, “Giờ xem ra chắc là vậy rồi.”

Tống Ý Châu ngẩn ngơ đứng im. Sau khi phục hồi lại tinh thần, nhớ tới một chuyện, nàng ấy lại hỏi Tống Ý Mặc, “Lần trước Huệ vương điện hạ tới gặp em là vì chuyện gì vậy? Hay là ngài ấy thật sự muốn kết hôn với em?”

Tống Ý Mặc cúi đầu nói, “Lần trước lúc ở trên chiến trường ngài ấy đã cứu em. Lúc đó em đã biết ngài ấy đối với em quả thực cũng có vài phần thật tình thật ý.”

“Vậy em muốn gả cho ngài ấy sao?” Tống Ý Châu có chút bối rối. Trước đây, quan hệ giữa phủ Trấn Vũ Hầu và Cảnh Thế Đan luôn ở thế đối địch, Cảnh Thế Đan cũng từng để ý tới mình, giờ Tống Ý Mặc nếu muốn gả cho hắn thì hình như có chút…

Tống Ý Mặc cười cười, “Chị cả, với hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta, Huệ vương điện hạ dù có muốn cưới em thì chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Khi tin tức Cảnh Thế Đan muốn kết hôn với Tống Ý Mặc bị truyền ra ngoài, chẳng những Cảnh Nam Thiên không đồng ý mà Khương quý phi cũng vô cùng tức giận. Bà ta lập tức chất vấn Cảnh Thế Đan, “Thế gian này không còn đứa con gái nào khác nữa sao? Con đầu tiên là nhằm vào Tống Ý Châu, ầm ĩ một hồi mới kết thúc, giờ lại nhắm vào Tống Ý Mặc. Chuyện này là thế nào?”

Cảnh Thế Đan đợi Khương quý phi phát hỏa xong mới chậm rãi nói, “Mẫu phi, lúc ở trên chiến trường con đã bị trúng tên, may nhờ Tống Ý Mặc cực nhọc ngày đêm chăm sóc nên vết thương mới có chuyển biến tốt. Vả lại, Tống Ý Mặc tuy còn nhỏ tuổi nhưng mấy năm nay vẫn giả trai chống đỡ mọi chuyện đại sự của Hầu phủ, nàng ấy chẳng phải rất tài giỏi sao? Tình hình của chúng ta hiện nay chưa chắc đã được yên ổn, nếu cưới nàng ấy làm vương phi thì cho dù phủ Huệ vương có thế nào, nàng ấy cũng có thể chống đỡ được. Cũng chỉ có nàng ấy mới xứng đáng làm con dâu của mẫu phi. Mẫu phi thấy có đúng không ạ?”

Khương quý phi hừ một tiếng nhưng cuối cùng vẫn không chỉ ra được Tống Ý Mặc không được ở chỗ nào.

Giữa tình hình hỗn loạn ấy, trong kinh thành xuất hiện ba việc vui. Việc thứ nhất là lễ đính hôn giữa Dư Thanh và Thân Hàm Thu, việc thứ hai là lễ đính hôn giữa Thái tử với con gái nhà họ Chu, còn việc thứ ba là lễ đính hôn của Trần Song Ngư và Tống Ý Bội.

Tối hôm đó ở Lê viên có mở tiệc mừng. La phu nhân với ba con gái và dì Ôn cùng ngồi quanh bàn tiệc, không khí hết sức hài hòa.

Dì Ôn ngồi còn chưa nóng chỗ nhưng trong lòng đã vô cùng xúc động. Trốn tránh cả đời rồi rốt cuộc bà ta cũng có được một chỗ ngồi ở nhà họ Tống này rồi.

Tống Ý Châu cười nói với dì Ôn, “Dì à, dì tiến cung thăm tiểu hoàng tử chưa? Hôm qua con có vào thăm một chút. Đứa bé đó thật đáng yêu quá thể!”

Dì Ôn cười đáp, “Tháng trước tôi đã tới hỏi thăm rồi, tháng này còn phải chờ truyền chỉ mới dám đi.”

Tước vị của Hầu phủ đã mất, thân phận cáo mệnh phu nhân của La phu nhân và dì Ôn cũng đương nhiên mất theo. Giờ bọn họ muốn tiến cung thì đều phải chờ truyền triệu.

La phu nhân nghe bọn họ nhắc tới tiểu hoàng tử thì liếc mắt nhìn Tống Ý Châu một cái, trong lòng có chút lo lắng. Tống Ý Châu đã thành thân lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng chưa có, chuyện này tóm lại cũng rất đáng lo.

Tống Ý Châu thấy La phu nhân nhìn sang thì trong lòng cũng hiểu. Nàng ấy cố gắng chuyển đề tài và bảo mọi người dùng bữa.

Tống Ý Mặc cũng sợ La phu nhân nói gì đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tống Ý Châu. Nàng liền đưa đĩa gan ngỗng tới trước mặt Tống Ý Châu rồi nói, “Chị, chị ăn cái này đi!”

Tống Ý Châu giơ đũa gắp một miếng. Đang muốn bỏ vào miệng lại chợt buông đũa ra, nàng ấy nhíu mày nói, “Gan ngỗng này làm thế nào vậy? Mùi vị có vẻ không được ngon.”

Tống Ý Mặc gắp một miếng và đáp, “Ngon mà. Trước đây chẳng phải chị rất thích ăn món này sao?”

TốngÝ Châu lắc đầu, “Thời gian gần đây chị ăn uống không tốt, ăn gì cũng không thấy ngon miệng.”

Nàng ấy vừa nói xong, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn.

Nhận được ánh mắt của mọi người, Tống Ý Châu cũng trở nên lắp bắp, “Con… Con… Đợi trở về phủ sẽ gọi đại phu tới chẩn mạch xem thế nào.”

“Đợi cái gì nữa?” La phu nhân đã sớm đứng dậy cao giọng gọi quản gia vào. Bà phân phó, “Mau đi mời đại phu tới bắt mạch cho Đại tiểu thư. Còn nữa, ngươi phái người tới phủ Thuận vương, nhắn Thuận vương điện hạ đích thân tới đón Đại tiểu thư về.”

Khi chạy tới Lê viên, Cảnh Thế Viêm lập tức nhận được tin vui. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tống Ý Châu mà hỏi, “Đại phu nói thế nào, được bao lâu rồi? Không được, sau khi về phủ ta sẽ mời ngự y trong cung tới xem mạch lần nữa mới được, còn phải mời một ma ma tới lo việc ăn uống cho nàng nữa.”

Trên mặt Tống Ý Châu cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng thấp giọng nói, “Đại phu nói được hơn một tháng rồi. Chàng đừng ngồi chồm hỗm thế nữa, mau đứng lên đi!”

Cảnh Thế Viêm vội đứng lên. Hắn cáo từ đám người La phu nhân rồi cẩn thận đỡ Tống Ý Châu rời khỏi Lê viên trở về phủ.

La phu nhân cũng đi dâng hương trước Phật để cầu xin cho Tống Ý Châu được thuận lợi mọi chuyện. Sau khi rời khỏi phòng, bà tươi cười nói, “Ý Thiền đã có con, Ý Châu cũng đã có, năm nay nếu có thể gả một đứa con gái nữa thì ta cũng an lòng.”

Dì Ôn vui vẻ nói, “Người nọ nối tiếp người kia đi rồi, đến lúc đó trong phủ sẽ rất vắng vẻ, chỉ sợ phu nhân không quen thôi.”

La phu nhân đưa mắt nhìn Tống Ý Mặc, “Đến lúc đó ta sẽ để chồng của A Mặc ở rể, có nó ở đây thì trong phủ cũng không vắng vẻ đâu.”

Ý định giữ chồng của A Mặc ở rể của La phu nhân không biết vì sao lại truyền ra ngoài. Khi tin này rơi vào tai Cảnh Thế Đan, hắn liền chau mày lẩm bẩm, “Khẩu khí lớn thật, bà ấy lại muốn bản vương phải ở rể sao?”

Niệm An đứng bên cạnh nói xen vào, “Huệ vương điện hạ, chẳng phải người ta muốn nạp ngài làm con rể đâu. Người ta đây là công khai từ chối ngài đấy. Nếu ngài đồng ý tới nhà người ta ở rể thì người ta mới chịu.”

Trong chốc lát, Niệm An đã bị đánh đến nỗi đầu nổi u mấy cục. Vẻ mặt buồn rười rượi, gã ngã lộn nhào từ thư phòng ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio