My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

chương 42: 42: xích mích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giáng sinh này, Lý Mẫn không may mắn như Dương Dương và Tiểu Chu, cô phải hoàn thành bài luận để chuẩn bị nghiên cứu sinh.

Quyết định này Trương Nghệ Hưng vẫn chưa biết.

Cô cũng chưa có ý định nói cho anh.

Lý Mẫn tuy trông yếu đuối nhưng rất nữ cường, còn mạnh mẽ hơn Dương Dương và Đường Mộng Na.

Đêm giáng sinh, cô tranh thủ chút thời gian cùng Trương Nghệ Hưng đi ăn.

Sau đó cũng bị dụ về nhà anh.

Lúc chuẩn bị lâm trận thì cô lăn ra ngủ, vì quá mệt, rất mệt, vô cùng mệt.

Trương Nghệ Hưng biết cô đang giấu mình, chỉ là không biết cô chuẩn bị rời xa mình, anh ân cần đắp chăn cho cô và ôm cô ngủ.

Còn Dương Dương, cô với vai trò người lái máy bay, không hề e dè, ngược lại còn vô cùng bạo lực là đằng khác.

Sự quyến rũ của chị gái khiến Vương Gia Vĩ ngày càng u mê không lối thoát.

Qua Tết Dương lịch, Lý Mẫn lại tiếp tục bài vở, chút thời gian dành cho người yêu rất hiếm hoi.

Trương Nghệ Hưng ngày ngày chán nản, anh nhờ 652 l@m tình báo, nhờ xem thông qua Dương Dương thì Lý Mẫn đang có ý định gì.

Một tối, Lý Mẫn vẫn đang miệt mài đánh máy bản báo cáo.

Cánh cửa bị đẩy mạnh khiến cô giật mình, ngỡ là người xấu.

Trương Nghệ Hưng đập cửa vào, nhìn trên bàn toàn đồ ăn nhanh, hoá đơn và đóng giấy tờ.

Anh trông rất tức nhưng lại thôi, quay người đóng cửa đi.

Lý Mẫn biết rằng anh đã nghe người khác nói, vội đuổi theo.

- Trương Nghệ Hưng, anh ăn phải thuốc nổ à?

- Trương Nghệ Hưng, chỉ là chưa có thời điểm thích hợp để em nói, đâu phải là giấu anh!

Nghe thế, sự bực tức trong anh trỗi dậy, anh xoay người, lớn tiếng:

- Em biết tôi ghét nhất là mình không biết chuyện gì xảy ra xung quanh mình.

Chuyện của người yêu mình lại đi hỏi người khác, em xem tôi là thằng hề sao?

- Không phải chứ? Chỉ là một vấn đề học tập của em thôi mà?

- Vậy tôi sẽ được biết cuối cùng sao?

Lý Mẫn cũng bực mình vì thái độ của anh, cô lớn tiếng cãi tay đôi:

- Sao? Anh có ý định bên cạnh tôi mãi mãi sao? Cùng lắm tôi học cao 5 năm, anh lại làm như tôi lợi dụng anh rồi bỏ đi vậy?

- Phải, cô cuối cùng cũng đâu còn yêu tôi, ba tháng thử yêu cũng để cô lấy lại mặt mũi từng đâm lao tình yêu trên mạng…

Nói tới đây, nước mắt của Lý Mẫn trực trào, không nghĩ rằng cô trong mắt anh lại hèn hạ đến vậy.

- Chia tay đi! Tôi khinh anh đấy!

Dù là quân sư tình yêu, nhưng khi bản thân là người trong mối quan hệ yêu đương, phần nào mất đi chín chắn.

Trương Nghệ Hưng thất tình, 920 sẽ biết, Đường Mộng Na sẽ nghe tin.

Cô vì không có thời gian nên đã gọi điện hỏi.

Cả hai một bên đang kiểm tra giấy tờ, một bên đang làm báo cáo, nói đôi câu cần thiết thôi.

- Bộ cậu không có chút tình cảm gì với 900 à?

- Có chứ, anh ấy chấp nhận bản thân tôi mà.

Nhưng anh ấy không chịu hiểu cho tôi.

- Có gì thì phải bình tĩnh nói chuyện chứ, cậu cứ hoàn thành bài luận, tôi lựa lời với 900, hai người thực sự rất hợp nhau mà.

Lý Mẫn nghe thế cũng mềm lòng, bài luận sắp xong nhưng không thể nghĩ tiếp được.

Nhớ lại cái khoảnh khắc anh hôn lên vết sẹo trên ngực cô, thời đại này, liệu còn bao nhiêu người làm thế? Anh thuộc giới thượng lưu, còn cô chân ướt chân ráo, cố gắng dùng trí thức để sánh bên anh, anh lại cho rằng cô không cần anh nữa, muốn cao chạy xa bay.

Sau đó, không biết Đường Mộng Na có đỡ lời không, chẳng thấy Trương Nghệ Hưng có động thái gì.

Nộp được bài thi giúp tinh thần của Lý Mẫn thoải mái hơn nhiều, cô dành hẳn một buổi sáng để nướng và chiều mới hẹn Trương Nghệ Hưng.

Nhưng anh không cầm điện thoại thì phải…

Cô đến chỗ của anh, nhận tin anh đi công tác rồi.

- Tên này, bảo chia tay xong đi công tác luôn sao?

Lý Mẫn tranh thủ về nhà, không ngờ nhà họ Triệu lại qua đây.

Sau lần bị Đường gia đánh sập, Triệu thị còn chao đao hơn Lý gia.

Hôm nay, mục đích hẳn là liên hôn…

Nhìn thấy Triệu Phiếm Chu, nhớ tới những lần hân đâm sau lưng bạn mình, chưa nổi điên với anh là may rồi.

- Aiya, Tiểu Mẫn càng ngày càng xinh ra nhỉ!

Triệu phu nhân được cái rất dẻo miệng.

Thế nhưng cũng không cứu vãn được bầu không khí ngượng ngùng này.

- Lão Triệu, tuy hai chúng ta quen biết đã lâu, nhưng chuyện con cái, vẫn là để chúng nó tự quyết.

Bố của Tiểu Mẫn rất cưng con gái rượu của mình, nhìn cô nhăn mặt liền từ chối.

- Ngại quá, cháu đi vệ sinh chút.

- Thằng bé không quen, Tiểu Mẫn dắt đi hộ cô nhé!

- Vâng, dì!

Một tiếng “dì” gây choáng váng.

Lý phu nhân tuy hơi ngại, nhưng thôi để con gái ra mặt thay mình.

Triệu Phiếm Chu liền nhân cơ hội, tán tỉnh Lý Mẫn, tiếc rằng, trừ người cô có ý định trêu đùa thì cô mới diễn vai theo, còn không thì có hài độc thoại phát sóng.

- Triệu tổng, tôi đã có bạn trai, hi vọng anh giữ khoảng cách.

- Nhưng tôi nghe được, em là người nói lời chia tay mà?

- Anh theo dõi tôi?

- Chỉ là lần đó tôi muốn gặp cô trước, mà không hay chứng kiến chuyện vui.

- Người khác chia tay, anh lại vui? Quan điểm của hai chúng ta không giống nhau, phiền anh ra về vậy.

Triệu Phiếm Chu cười nhếch mép, ra hiệu cô ngừng nói.

Tiếng của bố anh ta vang khắp phòng khách:

- Lão Lý, nếu anh liên hôn với Triệu gia chúng tôi, sính lễ không làm anh thất vọng đâu!

- Nói thật, chúng tôi đã gửi con bé cho nơi khác rồi, chỉ là chưa cho gặp mặt thôi.

Lý Mẫn ngạc nhiên, gì chứ, thực sự đưa cô gả nhà người ta không suy xét tình cảm à? Đến khi Triệu thị ra về tay không.

Cô mới bực tức hỏi bố mẹ mình.

- Tại con thời gian này cứ ở trường, chẳng về nhà nên không biết.

Ta và ba con đã sắp xếp rồi, nhà họ có đứa con trai, hơn con vài tuổi thôi.

- Chẳng có hình ảnh mặt mũi gì vậy mẹ!

- Thằng bé đang không ở Bắc Kinh, con chờ vài tuần nữa thì sẽ được xem mặt.

Cô phụng phịu về phòng.

- Gì chứ! Lại không ở Bắc Kinh, bọn họ rủ nhau đi chơi hết à?

Trương Nghệ Hưng bên này đang ở một căn hộ nhỏ một mình, xung quanh là các hồ sơ thông tin của một số người.

920 gọi đến, anh trả lời bằng một chiếc điện thoại bấm ngày xưa, trông cũ lắm rồi.

- Cậu đang ở đâu?

- Thành Đô, mai phải qua Trùng Khánh xem họ giao dịch nữa.

- Vất vả rồi, nhưng phải khiến hắn không còn ngoài đường nữa tôi mới yên ổn.

- Không sao! Dù sao năm đó cũng là bố mẹ cậu giấu tên nhà tôi mới thoát kiếp nạn đó.

Cần giúp cậu có cuộc sống tốt chứ!

920 tắt máy.

Tiếp tục tập thể dục.

Ba tuần nữa, cửa hàng Nattō sẽ khai trương, giới mỹ phẩm nổi lên một thương hiệu món ăn làm đẹp.

Nghĩ đến chuyện đó có chút buồn cười, nhưng khi nhìn lên tường chi chít hình ảnh và thông tin, mặt của 920 nghiêm túc hẳn.

Đầu tháng hai, Đường Mộng Na lựa chọn ngày tốt, làm đủ nghi thức tiêu chuẩn khai trương, hi vọng lần đầu khởi nghiệp sẽ thành công.

Dựa vào sức hút của truyền thông và sự phủ sóng của cô trước đó, Nattō trong ngày đầu tiên đã thu về lượng khách lớn.

Lâm Nghi với vai trò là đại sứ, cũng giúp Nattō có thành tựu trong ngày đầu tiên.

Nhưng việc tiểu thư Đường thị lại mở cửa hàng riêng tạo nên nhiều bình luận trái chiều, họ cho rằng Đường thị đã sụp đổ nên hai người thừa kế dần bỏ đi, quả là vậy thật, nhưng nếu thừa nhận thì các mối quan hệ, các hạng mục, những hợp tác thì sao? Vẫn là phải vừa quản lý Nattō, vừa điều hành Đường thị.

Đương nhiên, việc giữ lấy Đường thị rất tốt.

Đường thị vốn có tiếng trên thương trường, chỉ cần lôi kéo khách hàng của Đường thị sang Nattō thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Giữa đầu tháng này, cô bận rộn đến mức quên rằng Tết Nguyên Đán đã về rồi.

Một tối trở về nhà nhìn thấy giúp việc đang dán câu đối, cô mới nhận ra, lại phải suy nghĩ các ưu đãi cho khách hàng.

Vừa hay lướt qua tivi, nghe tin tức về Triệu thị.

Sáng hôm sau, cô nhẹ nhàng bảo anh tha cho Triệu thị.

Thế nhưng càng khiến cô bất ngờ hơn:

- Tôi chỉ làm hắn không còn gì trong tay, gia đình hắn quay lại con số 0.

Nếu là Triệu thị thì đáng ra đã lấy lại được phong độ rồi chứ.

- Vậy là Triệu thị có chuyện gì?

920 trực tiếp gọi cho 652, bảo anh tìm hiểu chuyện tình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio