Mỹ Thực Tại Dân Quốc

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục gia nhận được một phong thư, bên trên ghi là gửi cho Lục lão gia tử. Có điều Lục lão gia tử đã qua đời từ sớm, bức thư kia liền rơi vào tay Lục Nghiên.

"Số nhà đường Ngô Đồng." Lục Nghiên lật bức thư lên, nhìn vào địa chỉ gửi đi, nhịn không được thì thào: "Tỉnh Q?"

Lục Nghiên cảm thấy địa chỉ này có chút quen tai, hình như nàng đã nghe qua hoặc gặp ở đâu đó địa chủ này. Một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, Lục Nghiên nhớ ra, đi đến bàn trang điểm lấy một cái hộp gỗ.

Trong hộp gỗ đựng hơn mười tờ hóa đơn gửi tiền, trên đó chỉ có một hàng địa chỉ: "Số nhà đường Ngô Đồng."

Lục Nghiên nhìn địa chỉ này, hơi đăm chiêu.

Mở bức thư trong tay ra, Lục Nghiên nhanh chóng đọc xong, biểu cảm không giâud được vẻ khiếp sợ.

Nàng vạn vạn không ngờ rằng Lục lão gia tử ngầm bỏ tiền ra tiến hành nghiên cứu quân sự. Số tiền gửi đến căn nhà số kia không hề nhỏ, tất cả đều dùng để nghiên cứu quân sự. Nghiên cứu này đã kéo dài được bốn năm, số tiền chi ra không dưới trăm vạn.

Đặt bức thư xuống, Lục Nghiên hiểu ra tại sao Lục lão gia tử đột nhiên lại chuyển một số tiền lớn như vậy ra ngoài, suýt nữa khiến cho Lục gia không gượng dậy nổi. Nguyên nhân chủ yếu là vì khi đó đang ở trong giai đoạn mấu chốt, cần rất nhiều tiền để giải quyết.

Lục lão gia tử là người suy nghĩ thấu đáo, nhưng ông lại không ngờ rằng mình lại bị bệnh nặng mà qua đời nhanh như vậy, Lục Thủy Thành thiếu chút nữa đã không còn cái tên Lục gia. Hàm ý trong phong thư này là muốn mời Lục lão gia tử đến tỉnh Q, đối phương có nhắc đến việc nghiên cứu tiến triển vượt bậc.

Lục Nghiên hơi suy nghĩ một chút, cầm bức thư đi đến Cố gia.

"Lục tiểu thư?" Người gác cửa của Cố gí nhìn thấy Lục Nghiên thì liền kinh ngạc, nhanh chóng mời vào. "Ngài đến tìm Tứ Gia đúng không? Vừa vặn Tứ Gia đang ở nhà."

Lục Nghiên mỉm cười với đối phương. Từ sớm đã có người làm nhìn thấy nàng, cất bước chạy đến thư phìng Cố Tứ Gia báo cho hắn: "Tứ Gia, Lục Đại tiểu thư đến."

Người trong thư phòng quay mặt nhìn nhau, sau đó hai mắt như phát sáng.

Cố Tứ Gia không để tâm đến bọn họ, nói: "Các ngươi về trước đi."

"Ôi...." Có người lên tiếng: "Tứ Gia, thật vất vả mới có một dịp Tứ nãi nãi đến đây, hãy cho chúng ta gặp mặt đi. Nghe nói bộ dạng Tứ nãi nãi xinh đẹp như tiên, chúng ta còn chưa từng thấy qua."

Không giống những người khác thích ra ngoài vui vẻ, Lục Nghiên chỉ ở trong nhà, không thích ra ngoài cho nên người ngoài mới chỉ nghe danh nàng chứ chưa từng gặp mặt, trong lòng đối với nàng rất tò mò.

Nhưng Cố Tứ Gia sẽ chiều ý đám bọn họ sao? Chắc chắn là không rồi. Cho nên hắn lãnh khốc vô tình cự tuyệt bọn họ: "Đừng có nằm mơ."

Những người khác: "...."

"Bá đạo!"

"Khi nhục!"

"Keo kiệt!"

Mọi người nhịn không được nói thầm. Những lời như thế này cũng chỉ dám tụ nhủ với bản thân, trước mặt Cố Tứ Gia cả đám chỉ dám nhu thuận như chim cút vậy.

Cố Tứ Gia bước ra khỏi thư phòng. Lúc hắn đi ra, Lục Nghiên đã bước đến hoa viên. Nàng mặc một bộ váy lụa dài màu trắng, từng lớp váy đung đưa theo bước chân nàng, dưới chân mang giày cao gót, cả người xinh đẹp xuất trần.

"Sao đột nhiên lại tới đây?" Cố Tứ Gia nắm lấy tay nàng đỡ lên bậc thang, thuận miệng hỏi, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Lục Nghiên thành thật nói: "Ta có việc kuốn tìm chàng."

Cố Tứ Gia khẽ gật đầu, đưa nàng đến thư phòng.

Lục Nghiên nhíu mày, hơi chần chừ hỏi: "Ta có cần đi thỉnh an Cố phu nhân trước hay không?"

Cố Tứ Gia cũng không quay lại, nói: "Không cần, ta sai người nói cho mẫu thân một tiếng là được."

Nghe vậy, Lục Nghiên chỉ có thể gật đầu.

Hai người bước vào thư phòng, nơi này khá rộng lớn nhưng thân hình cao gầy của Cố Tứ Gia ở đó lại khiến cho người ta cảm thấy thật chật chội. Khí thế quá cường đại, cho dù ở trước mặt Lục Nghiên hắn đã mềm mỏng đi một ít nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tất cả mọi ngõ ngách đều có sự hiện hữu của hắn.

Hắn gỏi: "Muốn uống chút gì không? Để ta sai người đưa đồ uống đến..."

Lục Nghiên giữ tay hắn lại, hơi cười nhếch mép, kinh ngạc nói: "Chàng khẩn trương sao?"

Cố Tứ Gia: "..."

Chăm chú nhìn vào ánh mắt đang cười kia, hắn thở hắt ra một cái, cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, thuận tay ôm vài trong lòng, vòng lấy eo nàng, dựa cằm vào vai, thấp giọng nói: "Đây là lần đầu tiên nàng đến thư phòng của ta."

Ở thư phòng của hắn, ở nơi của hắn, tiểu cô nương ấy đứng trước mặt hắn làm cho tâm hắn cũng trở nên dịu đi.

Lục Nghiên nhịn không được mỉm cười, nụ cười thật mềm mại xinh đẹp khiến người ta giật mình.

Cố Tứ Gia đặt nàng lên bàn, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Tiểu cô nương này, vừa nhìn thấy nàng, hắn chỉ muốn hôn nàng thật lâu thật lâu!

Lục Nghiên hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, vui vẻ đón lấy nụ hôn của hắn.

Xuân Hạnh và Hòa Hương không vào, chủ đứng bên ngoài canh chừng, bị nha hoàn của Cố gia lôi kéo đi qua chỗ khác ăn điểm tâm.

"Lục tiểu thư thật là đẹp, nhìn như tiên nữ vậy. Đứng chung một chỗ với Tứ Gia giống như là cái gì nhỉ... à như tiên đồng ngọc nữ vậy." Tiểu nha hoàn líu ríu nói, cố gắng tìm một từ thích hợp để miêu tả.

Khi Lục tiểu thư ở đây, nàng cảm giác Tứ Gia không đáng sợ nữa.

Xuân Hạnh mỉm cười: "Tiểu thư chúng ta đương nhiên xinh đẹp. Từ nhỏ nàng đã là một mỹ nhân."

Lúc Diệp Tinh bước đến đã thấy Xuân Hạnh và Hòa Hương, cước bộ hơi khựng lại. Hai nha đầu này không phải là người bên cạnh Lục Nghiên sao?

"Diệp tiểu thư..." Bọn nha đầu nhìn thấy Diệp Tinh, lập tức đứng tức: "Diệp tiểu thư tìm Tứ Gia chúng ta có chuyện sao? Không khéo, Tứ Gia đang có khách."

Diệp Tinh chần chừ một chút, nói: "Không sao, ta không có chuyện gì quan trọng, chỉ là làm một ít điểm tâm, muốn đưa cho Tứ thúc nếm thử. Nếu Tứ thúc có việc, ta không quấy rầy nữa."

Nói xong, nàng nhìn cánh cửa thư phòng, đưa điểm tâm cho nha hoàn, biểu cảm có chút kỳ quái rồi rời đi.

Trong thư phòng, Lục Nghiên lấy bức thư ra đưa cho Cố Tứ Gia. Lúc Cố Tứ Gia đọc thư thì nàng đảo mắt nhìn khắp phòng, sau đó ngồi dựa vào một chiếc ghế sát cửa sổ. Ngoài cửa sổ trồng một giàn hoa đang leo khắp nơi. Hiện tại là mùa hoa nở rộ nhất, đóa hoa xinh đẹp khoe sắc dưới ánh nắng chói chang, nhìn thật sự rất mát mắt.

Hoa kia nở rất nhiều, có vài cành đã bò đến cửa sổ, vừa đưa tay ra đã có thể chạm vào. Lục Nghiên một tay chống đầu, một tay vuốt ve đóa hoa ngay cạnh mình.

Cố Tứ Gia đọc thư xong quay lại đã nhìn thấy nàng đang thưởng thức đóa hoa kia. Cành hoa nằm trong đôi bàn tay trắng nõn nà mềm mại của nàng càng làm tôn lên sự thon dài của nó, thật là quá đẹp.

Hạ nhân bưng trà lên, bởi vì Lục Nghiên thể hàn nên không có trà lạnh mà là trà sữa nóng. Sữa tươi nấu lên rồi cho lá trà vào, uống thơm mát lại không quá nồng.

Cố Tứ Gia rót một ly cho Lục Nghiên, đưa đến trước mặt nàng, hỏi: "Thư này... Trong lòng nàng nghĩ thế nào?"

Lục Nghiên nhìn về phía Cố Tứ Gia, nói: "Ta muốn đến tỉnh Q một chuyến."

Cố Tứ Gia chăm chú nhìn nàng.

Lục Nghiên nghĩ một chút, nói: "Gia gia tiêu nhiều tiền như vậy rốt cuộc là để làm gì, ta muốn tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, nếu người gửi thư không nói dối thì nghiên cứu đã có tiến triển vượt bậc, ta càng muốn đi xem sao."

Cố Tứ Gia trầm mặc một hồi, thở dài: "Hiện tại thế đạo không an ổn, tỉnh S ta còn có thể che chở nàng, nhưng ra khỏi đây lại ngoài tầm với của ta, làm sao ta có thể bảo hộ nàng?"

Ý tứ chính là không đồng ý.

Lần trước Lục Nghiên đến tỉnh H, hiển nhiên để lại bóng ma trong lòng Cố Tứ Gia. Quan trọng nhất do tình thế hiện tại có biến hóa, phương Bắc nhất định sẽ có động tĩnh. Nếu lúc đó Lục Nghiên đang ở bên ngoài, làm sao Cố Tứ Gia có thể yên tâm trong lòng?

Lục Nghiên biết hắn lo lắng cho mình, cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Ta biết thế đạo rối loạn nhưng nếu những việc được ghi trong thư là thật, đối với chúng ta nhất định là một chuyện không nhỏ, điều này rất quan trọng." Lục Nghiên cố gắng thuyết phục Cố Tứ Gia.

Cố Tứ Gia nhíu mày: "Ta kêu người khác đi xem thử cũng vậy thôi."

Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Thành quả nghiên cứu quan trọng như vậy sao có thể dễ dàng đưa ra? Đối với chuyện này, bọn họ khẳng định vô cùng cẩn thận. Chàng cũng biết, nếu là người khác, bọn họ không nhất định sẽ nói thật với hắn, nhưng ta là cháu gái của gia gia, độ tín nhiệm của ta đối với bọn họ rất cao."

Cố Tứ Gia không nói gì, dường như đang suy nghĩ.

Lục Nghiên dựa đầu vào người hắn, xả tay áo hắn xuống, nói: "Được rồi, chàng đừng suy nghĩ nữa, cứ quyết định vậy đi. Hơn nữa tỉnh Q là địa bàn của Phùng Chinh Viễn, có nàng ta ở đó, chắc chắn ta không sao."

Phùng Chinh Viễn...

Nghe thấy cái tên này, chân mày Cố Tứ Gia mới hơi giãn ra.

Mặc dù chỉ là một nữ hài tử nhưng năng lực của Phùng Chinh Viễn không thể khinh thường. Toàn bộ bốn thành thị của phía Đông Bắc đều là địa bàn của Phùng gia bọn họ. Phùng gia tại đây chính là vua một cõi. Mà Phùng CHinh Viễn là người đáng tin, nếu có hắn ở đó thật sự khiến người ta yên tâm.

Lục Nghiên thấy hắn đã hơi buông lỏng, thừa thắng truy kích: "Ta sẽ mang Liễu Ngu và Sử Phương theo. Thân thủ của hai người bọn họ rất tốt, nhất định có thể bảo hộ ta. Không thì ta cũng có thể mượn người từ lão Tôn.

Nhóm người lão Tôn đều là giang hồ tụ họp, thân thủ khá tốt. Nếu có thể mượn lực từ bọn họ, sự an toàn của Lục Nghiên nhất định được bảo đảm.

Cố Tứ Gia thở dài, không có biện pháp nào từ chối Lục Nghiên nữa.

Lục Nghiên là một người độc lập, chuyện nàng muốn làm không ai có thể thay đổi được. Thứ hắn có thể làm chỉ là tự mình cố gắng bảo vệ nàng thật tốt.

Lục Nghiên nhìn ra hắn miệng cứng lòng mềm, nói: "Ta cũng sẽ khảo sát tỉnh Q coi có thể làm ăn được hay không. Từ trước đến nay, phương Bắc là nơi phồn hoa sầm uất, nếu có thể giao thương thì tốt quá."

Cố Tứ Gia cầm lấy tay nàng vuốt ve, ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay nàng.

Lục Nghiên cảm thấy hơi ngứa ngáy, theo bản năng rụt tay về, lầm bầm: "Trên tay ta có vết chai, cho dù có sờ thế nào cũng không mềm mại được. Ta biết các ngươi đều thích người có bàn tay nhẵn nhụi."

"Các ngươi là ai?" Cố Tứ Gia chậm rãi mở miệng, xoa xoa lòng bàn tay cảu nàng: "Người khác thế nào ta không biết nhưng cho dù tay của ai có đẹp thế nào đi nữa ta cũng không thích. Ta chỉ thích tay của nàng, cũng chỉ thích nàng."

Tay Lục Nghiên rất đẹp, không giống với những tiểu nha đầu khác, tay nàng lúc nào cũng sạch sẽ. Vì phải xuống bếp nên nàng không chừa móng tay, cũng không sơn phết gì lên.

Nếu như có thể sơn móng tay màu đỏ, tay này khẳng định càng đẹp hơn! Trong lòng Cố Tứ Gia nghĩ vậy.

Còn Lục Nghiên lại nói thầm trong lòng, có đôi khi Cố Tứ Gia nói chuyện thật là êm tai!

Bất quá nàng hiểu rõ, Cố Tứ Gia so với với mình càng đau xót đôi tay này hơn, thường xuyên cầm tay nàng mà xem xét.

Lục Nghiên nhìn Cố Tứ Gia, suy nghĩ có nên điều chế thuốc nước thoa lên cho vết chai biến mất, tránh để Cố Tứ Gia nhìn thấy tay nàng lúc nào cũng lộ ra biểu cảm đau lòng, giống như nàng phải chịu ủy khuất to lớn nào đó vậy.

Hiện tại nàng cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuống bếp. Thực Mãn Lâu đã không còn cần nàng chống đỡ, dựa vào tay nghề của người khác đã đủ rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio