Lục Nghiên không biết gì về súng ống, nhưng khi thấy Liễu Ngu và Sử Phương cầm súng yêu thích không thôi cũng hiểu đây đều là thứ tốt.
Còn những thùng vũ khí này số lượng không nhỏ, chỉ có thể đợi hôm sau kêu người đến lấy.
Lão Tôn nói mấy thứ này đều là kỹ thuật tiên tiến nhất của nước D, nếu quả thật có thể thỉnh vị giáo sư kia về, nghiên cứu triệt để vũ khí, chắc chắn vấn đề quân sự của Z Quốc có thể tăng thêm không ít.
Trong lòng Lục Nghiên nghĩ ra vô số ý tưởng, nhưng tất cả chỉ nằm trong suy nghĩ, quan trọng nhất vẫn là thỉnh được vị giáo sư kia, bằng không thì đám vũ khí này chỉ như muối bỏ bể.
Lúc mọi người quay về trời cũng đã tối, bọn người lão Tôn xuống xe ở phố Bạch Hổ, Liễu Ngu nhìn chăm chăm vào họ, nói: “Tiểu thư, những người này rất nguy hiểm.”
Lục Nghiên âm thầm gật đầu, nàng đương nhiên biết những người này nguy hiểm, bọn họ đều người sống bằng đao kiếm, nhưng nàng tin họ là người đặt chữ tín lên hàng đầu.
Mở mảnh giấy lão Tôn đưa cho nàng ra, bên trên ngoại trừ địa chỉ còn có tên của vị giáo sư kia.
"... Lý Chí!"
Lục Nghiên tới nhà thì trời đã tối đen như mực, đám người Cố Tứ Gia đi săn thú ở bên ngoài cũng trở lại, đang ở nhà đợi nàng.
“Quác!”
Hắc Dực bổ nhào từ trên trời xuống, chuẩn xác dừng ở bậc cửa sổ, thân hình khổng lồ làm ai nấy phải sợ hãi.
“Oa!” Phùng Chinh Viễn huýt sáo nói: “Con chim uy dũng này từ đâu bay đến vậy?”
Cố Tứ Gia đứng lên, đi về phía Hắc Dực, thử vuốt ve đầu nó. Thấy nó không có bất cứ bài xích gì mới mạnh dạn hơn.
“Đây là chim do Nghiên Nghiên nuôi, tên Hắc Dực.”
Phùng Chinh Viễn kinh ngạc nói: “Lục Nghiên lại nuôi một con chim dữ dằn như vậy? Ta cứ tưởng nàng sẽ nuôi mấy loại như họa mi, hoàng yến linh tinh thôi chứ.”
Cô nương xinh đẹp vô hại thế kia phải đứng cạnh một con hoàng yến mới có thể cảnh đẹp ý vui.
Khi Lục Nghiên vào phòng đã thấy vẻ mặt Phùng Chinh Viễn chăm chú nhìn Hắc Dực. Đôi mắt lóe sáng kia nếu không phải kiêng kị bộ móng vuốt có thể cào ngươi bất cứ lúc nào của nó thì sợ rằng đã nhào đến sờ soạng một phen.
“A, Lục Nghiên, ngươi quay về rồi. Lại đây lại đây, chúng ta mang đồ tốt đến cho ngươi nè.”
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên, Phùng Chinh Viễn liền dắt nàng đến chỗ ngồi, đẩy qua một giỏ trái cây.
"Đây là mâm xôi rừng, chỗ chúng ta săn bắn khâp nơi đều là thứ này, hương vị khá ngon.
Các tiểu cô nương đều rất thích ăn."
Từng quả mâm xôi đỏ mọng nhìn rất ngon miệng. Lục Nghiên lấy một trái nếm thử, hai mắt sáng lên.
“Cảm ơn!”
“Không có gì, ta biết ngươi nhất định thích ăn cái này mà.”
Cố Tứ Gia từ nãy giờ không thể xen vào câu nào, nhìn thoáng qua Lục Nghiên, sau đó nhìn chằm chằm Phùng Chinh Viễn, mặt không đổi sắc nói: “Ta nhớ rất rõ, mâm xôi rừng này là ta sai người đi hái.”
Lục Nghiên nhìn về phía Phùng Chinh Viễn, hắn rất tự nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, là Cố Tử An ngươi hái. Nhưng nếu không phải ta nhắc nhở ngươi, ngươi như thế nào sẽ nhớ là phải hái về cho Lục Nghiên? Cho nên, ta cũng có một nửa công lao."
Cố Tứ Gia: "..."
Lục Nghiên bật cười, nói: "Mẫy trái mâm xôi này đem đi làm điểm tâm cũng rất hợp. Ta đến phòng bếp làm bánh đậu đỏ sơn dược cho các ngươi.”
“Được đó!” Phùng Chinh Viễn gật đầu lia lịa.
Lục Nghiên nhìn về phía Cố Tứ Gia cười hỏi:”Tứ Gia có muốn giúp ta một tay hay không?”
Phùng Chinh Viễn nhìn ánh mắt của bọn họ mang theo vài phần mập mờ, chế nhạo nói: "Dám đưa ra ý kiến muốn Cố Tứ Gia giúp một tay, ngươi chắc chắn là người đầu tiên.”
Lục Nghiên mỉm cười, nói với Cố Tứ Gia: "Ta đi thay quần áo trước."
Trong phòng bếp.
Lục Nghiên đem sơn dược đã sơ chế cho vào nồi hấp, một bên thấp giọng nói chuyện với Cố Tứ Gia.
"... Lục gia gia đại khái sợ rằng với số lượng vũ khí này, người T Quốc sẽ càng thêm kiêu ngạo cho nên mới nghĩ cách cướp về. Ta thấy bộ dáng thoải mái phóng khoáng của ông cũng là vì chuyện này. Tôn gia gia nói những món vũ khí này đểu là kỹ thuật chế tác cao nhất của nước D. Nếu nghiên cứu được, trang bị quân sự của chúng ta có thể tăng thêm một bậc, không cần phải chờ đợi người khác.”
Thần sắc Cố Tứ Gia có chút ngưng trọng. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến lần gặp gỡ này của Lục Nghiên lại có thể lấy được số lượng vũ khí lớn như vậy.
"Ta sẽ sai người vận chuyển hàng về.” Hắn nói.
Lục Nghiên gật đầu, lại nói: "Mấy thứ này lưu lại trên tay ta cũng không có việc gì cần dùng. Đặt vào tay chàng tài năng sẽ được phát huy tối đa.”
Cố Tứ Gia chấn động, hiểu được ý của nàng, kinh ngạc nói: "Này..."
Lục Nghiên nhìn hắn, cười nói: "Bất quá ta có một yêu cầu."
Cố Tứ Gia nghiêm túc: "Nói đi."
Biểu cảm Lục Nghiên cũng nghiêm chỉnh lại, nói: "Ta muốn chàng đánh đuổi người nước T, trục xuất bọn họ ra khỏi lãnh thổ, đưa đất nước trở lại thái bình.
Cố Tứ Gia nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ta biết rồi."
Nhắc tới đề tài này tự dưng khiến người ta cảm thấy trong lòng trì nặng.
Lục Nghiên cười nhẹ, tỏ ra thoải mái nói: "Được rồi, thật ra chủ yếu nhất là ta muốn làm ăn toàn quốc, thậm chí cả thế giới. Để mọi người ai nấy đều có thể ăn tthức ăn của Lục gia. Cũng để cho người ở nước ngoài biết, văn hóa ẩm thực Z Quốc bác đại tinh thâm. Mục tiêu này của ta, vấn đề pớn nhất chính là chiến tranh. Đất nước thái bình thì con người mới có tâm tư hưởng thụ mỹ thực.”
Nghe vậy, Cố Tứ Gia sửng sốt, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ đem tới cho nàng một thời đại thái bình.”
Lục Nghiên mỉm cười với hắn, tỏ vẻ rất hài lòng.
Bánh táo đỏ sơn dược làm xong thì rưới phần nước sốt mâm xôi trng veo. Vừa trắng vừa hồng, nhìn vào đã muốn ăn, vị lại rất ngon, mềm mại mịn mát.
"Mỹ vị!" Phùng Chinh Viễn ăn một miếng liền cảm thấy dạ dày mình đã bị bắt thành tù binh, đôi mắt đảo quanh, lấy lòng nói với Lục Nghiên: “Lục Nghiên, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này. Ngươi có thể lấy cho ta một phần điểm tâm này mang đi được không? Ta muốn cho người khác nếm thử.”
Cố Tứ Gia nói: “Cho tình nhân của ngươi?”
"Phi phi, cái gì mà tình nhân? Nói chuyện sao lại khí nghe như vậy?” Phùng Chinh Viễn phi hai tiếng, giọng điệu thập phần kiêu ngạo nói: "Vị ở nhà ta là người tốt nhất thế giới."
Xem ra, nàng thật sự thích vị Ngọc Tiên Sinh kia.
Trong lòng Lục Nghiên chợt nghĩ một ý niệm như vậy, nói: "Ta sai người chuẩn bị cho ngươi một hộp."
Sau khi Phùng Chinh Viễn mang đồ ăn đi, Lục Nghiên lại thương lượng với Cố Tứ Gia một chút sự tình của vị tiên sinh Lý Chí.
Cố Tứ Gia nói: "Ta sẽ kêu người tiếp xúc với vị tiên sinh ấy, nếu hắn nguyện ý, ta sẽ nghĩ mọi cách đưa về."
Lục Nghiên gật đầu.
Tại một nơi phía bên kia đại dương, ở căn cứ quân sự của D Quốc, nơi đây sở hữu thiết bị quân sự tiên tiến nhất. Vô số người mặc blouse trắng đang sử dụng thử vũ khí mới tạo ra, và Lý Chí cũng là một trong số đó.
Khi cả nhóm đều là người da trắng thì người da vàng như Lý Chí rất dễ gây sự chú ý của người khác, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng đến địa vị của hắn. Cho dù ở đâu, cho dù màu da có khác biệt thì mọi người vẫn tôn trọng ai có năng lực thật sự.
“Văn Đức Nhĩ tiên sinh, xin hỏi đơn từ chức của ta có được phê chuẩn hay chưa?” Lý Chí đi đến vân phòng quản lý, không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần. Hắn quá nhớ nhung cố thổ Z Quốc của mình rồi.
“Ngài Lý!” Văn Đức Nhĩ kêu Lý Chí ngồi xuống, vô cùng ôn hòa nói: “Thật xin lỗi ngài, người bên trên không chấp nhận cho ngươi từ chức.”
“Vì sao?” Lý Chí có chút tức giận nói: “Ta nghĩ ta có quyền cự tuyệt tiếp tục công việc này, các ngươi không có quyền can thiệp vào tự do của ta!”
“Ngài bình tĩnh đã, ngài Lý.” Văn Đức Nhĩ vỗ về hắn, nói: “Đây là chỉ thị bên trên, ta cũng không còn cách nào khác. Lý, ngươi nên biết, bên trên không chịu buông tay, ngươi cũng không còn cách nào. Cho dù ngươi từ chức thành công, người bên trên không mở miệng, ngươi cũng không thể đi khỏi đất nước.”
Lý Chí hung hăng nắm chặt tay, sắc mặt có chút khó coi.
Thấy thế, Văn Đức Nhĩ nói: "Lý, vì sao ngươi cứ muốn rời đi như vậy? Ở lại nơi này của chúng ta không tốt sao? Chúng ta trả lương cao cho ngươi, phúc lợi cũng cao. Nước D chúng ta so với nước Z tốt hơn nhiều. Huống chi bây giờ ở nước Z đang có chiến loạn, ngươi quay về chỉ sợ sẽ bị thương, thậm chí còn mất mạng.”
Trên mặt Lý Chí hiện lên một tia bi ai, nói: “Tuy nước D có tốt thì cũng không phải đất nước của ta, càng không phải cố hương của ta.”
Ở D Quốc đúng là hắn được ăn ngon mặc đẹp, mọi thứ sử dụng đều là loại tốt nhất, nhưng cho dù nơi này có tốt cũng không phải nước Z, không phải tổ quốc của hắn. Hắn ở đây giống như rễ lục bình vậy, chưa bao giờ có thời khắc nào không muốn quay về.
Trở lại phòng mình, Lý Chí siết chặt hà bao, mở ra bên trong chứa toàn là bùn đất. Đây chính là đất hắn lấy được khi ra bến tàu rời khỏi Z Quốc.
“Ta muốn quay về.” Hắn thì thào.
Cửa nhà đột nhiên bị gõ vang, Lý Chí hỏi: “Ai?”
Bên ngoài có người trả lời: “Lý tiên sinh, ngài có bưu phẩm.”
Lý Chí mở cửa ra, người bên ngoài nhếch miệng cười với hắn, đối phương cũng như hắn là người da vàng, thật sự khiến hắn có cảm giác thân thiết.
“Bưu phẩm ở đâu gửi tới?” Trong lòng Lý Chí hồi hộp, lấy bút ký tên.
"Lý tiên sinh, ta là người do Cố tướng quân Z Quốc phái tới để đưa ngài trở về. Ngài đừng ngẩng đầu, xung quanh đây có người đang theo dõi ngài. Ngài cứ an tâm đừng jôn nóng, sau này ta sẽ tìm cơ hội tiếp xúc với ngài, nhất định mang ngài về nước.”
Nói xong, người nọ cười: “Lý tiên sinh, ngài ký tên xong chưa?”
Lý Chí lấy lại tinh thần, đưa hóa đơn giao cho hắn nói: “Cảm ơn.”
Đóng cửa vào phòng, ôm thùng hàng chuyển phát nhanh, Lý Chí đột nhiên trượt xuống, chưa lấy lại được tinh thần. Nhớ lại chuyện gì đó, hắn mở thùng hàng ra. Bên trong là một hộp sắt, không có thứ gì kỳ quái mà chỉ có một phần điểm tâm, một túi bánh quy hạnh nhân.
Bánh quy giòn, lúc ăn mảnh vụn rơi xuống đất không ngừng, vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng.
Mùi vị thật quen thuộc...
Lý Chí vừa ăn, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Hắn rất muốn, rất muón trở lại tổ quốc, trở lại mảnh đất quen thuộc kia.
Tác giả có lời muốn nói: Gia gia nữ chủ không phải dùng một số tiền lớn mua vũ khí mà gửi tiền vào một chỗ, từ năm năm trước đã bắt đầu. Ông không nói với người khác số tiền này gửi đi đâu. Nữ chủ từ những di vật của ông mà phát hiện một địa chỉ là số đường Ngô Đồng (đã đề cập ở chương )
Bánh quy hạnh nhân