Một tên xăm trổ đầy mình đá mạnh vào bụng của Vân Tứ Thiên một cái: “Đã là giờ phút nào rồi mà còn cứng miệng thanh cao đây, tao cho mày biết thế nào là kêu cha gọi mẹ cũng chẳng ai hay”.
Cả đám lại tiếp tục đánh cho đến lúc Vân Tứ Thiên không chịu nỗi nữa ngất lịm đi.
Marry Scarlet ngồi khóc nấc bên cạnh thân thể đầy vết thương và máu tươi của Vân Tứ Thiên: “Huhu…con trai thì bị hại chết…con gái thì đang có nguy cơ bị làm hại…chồng thì bị đánh thừa sống thiếu chết…tôi thật vô dụng mà chỉ vì cái tôi cá nhân quá lớn mà tôi đã hại tất cả những người thân thương nhất của mình…huhu ông trời ơi nếu muốn thì cứ trừng phạt tôi đừng làm hại những người thân của tôi nữa”.
Phạm Thế Nam vừa đi ra ngoài thì bất ngờ bị một tốp người mặc vest đen đánh úp trở tay không kịp.
Người thì đánh tay đôi người thì rút súng bắn loạn xạ cả lên.
Vương Trung nghe thấy tiếng súng vang lên liền hạ lệnh cho người của mình tấn công vào: “Tất cả dốc toàn lực tấn công vào bên trong nhất định phải bảo vệ được con tin”.
“Rõ”.
Tiểu Thành cùng thuộc hạ của mình đi xuống cầu thang nghe tiếng súng vang lên cũng nhíu mày một cái: “Nhanh chóng cứu người”.
Bọn thuộc hạ của Phạm Thế Nam vừa mới tạt một xô nước lạnh lên người của Vân Tứ Thiên tính chờ ông tỉnh dậy thì tiếp tục đánh cho hả dạ, khi nghe tiếng súng liền đề cao cảnh giác.
Phạm Thế Nam và mấy tên thuộc hạ của ông ta mau chóng bị tốp người của A Độ khống chế.
A Độ chĩa súng vào giữa trán của Phạm Thế Nam, ông ta đang bị hai người vệ sĩ cao to lực lưỡng giữ chặt hai vai lại.
A Độ rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh lên tiếng hỏi: “Vân thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở đâu?”.
Phạm Thế Nam khẽ nhếch môi mỉm cười: “Vân Bạch Kỳ đúng là người độ lượng có một cô con dâu luôn cãi lời và xúi dục con trai mình làm những chuyện trái ý mình nhưng đến cuối cùng vẫn cử người đến giải cứu”.
Một đám người từ xa đang chạy tới rất có thể là người của Phạm Thế Nam đến hỗ trợ hắn, Vương Trung nhìn thấy liền ra lệnh cho người của mình: “Ngăn bọn chúng lại không được để thêm phiền phức”.
Người vủa Vương Trung không tiến vào bên trong nhà mà đón đầu đám người đang tiến tới căn biệt thự rồi ra tay xử lý nhanh gọn không để vệ binh tới tiếp viện.
A Độ lạnh lùng lặp lại câu hỏi: “Vân thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở đâu?”.
Phạm Thế Nam cũng nhìn A Độ bằng ánh mắt oán giận: “Còn lâu tao mới nói”.
Sau đó Phạm Thế Nam gào lớn lên: “Giết Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet cho tao”.
A Độ liền chạy vào về hướng cổng cửa chính của căn biệt thự.
Tên xăm trổ bên trong nghe giọng của Phạm Thế Nam gào lên liền cau chặt mày mắng thành tiếng: “Con mẹ nó lại có biến rồi, xử lý hai người này rồi rút nhanh lên”.
Tên xăm trổ vừa rút súng ra khỏi túi quần chưa kịp định hình thì đã bị ai đó từ trên cao nhảy xuống bẻ tay hắn ngược ra sau rồi đè hắn nằm bẹp dí dưới sàn nhà, cây súng trên tay của tên xăm trổ rơi xuống đất, mấy tên còn lại cũng hoảng loạn lên.
Tiếng súng “Đoàng…đoàng…” bắn chỉ thiên vang lên.
Một tên né tránh đạn bay tới nên ngã nhào vào cái kệ để mấy lọ hóa chất, cái kệ ngã xuống đất mấy lọ hóa chất vỡ tan tành, thứ chất lỏng bên trong chảy xuống đất bốc khói trắng làm cho tất cả trở nên mù mịt.
Tất cả mọi người đều biết mấy lọ hóa chất kia vô cùng độc hại chỉ cần hít phải có thể mất mạng như chời liền dùng tay che mũi lại.
Vân Tứ Thiên thì bất tỉnh nên hít phải loại khói độc ấy một cách thụ động, còn Marry Scarlet tuy là một giáo sư chuyên nghiên cứu về hóa chất nhưng trong hoàn cảnh này bà cũng không thể tự bảo vệ lấy mình, hơn nữa số hóa chất đó đổ xuống gần bà và Vân Tứ Thiên nhất nên cả hai hít phải một lượng không nhỏ.
Tiểu Thành đứng trên tầng lững bắn xuống nên không trượt một li, những người đi cùng Tiểu Thành nhân cơ hội bọn chúng lúng túng đã thành công áp chế tất cả tên.
A Độ và Vương Trung nghe tiếng súng “Đoàng…đoàng” vang lên bên trong thì nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Tung cửa chạy vào bên trong A Độ và Vương Trung thấy Tiểu Thành đang đứng hiên ngang giữa đám người bị bắt giữ.
A Độ và Vương Trung cùng đồng thanh lên tiếng: “Tiểu Thành”.
Tiểu Thành cũng ngạc nhiên không kém: “Chú Độ, anh Trung”.
A Độ thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra toàn là người của mình cử đến để giải cứu thiếu gia và thiếu phu nhân”.
Vương Trung nhìn Tiểu Thành rồi vỗ vai cậu một cái: “Bao nhiêu không gặp cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó Tiểu Thành à”.
Tiểu Thành vui mừng khi gặp lại Vương Trung: “Mấy năm qua anh đã đi đâu vậy hả?”.
A Độ cũng gật đầu hỏi: “Phải đó Vương Trung mấy năm nay cậu đã ở đâu sao giờ mới xuất hiện vậy?”.
“Chuyện dài dòng hạ hồi phân giải”.
Thịnh Hạ Nghi từ bên ngoài chạy vào rồi nói: “Tất cả nhanh chóng cứu người rồi rời khỏi đây ngay, thứ hóa chất kia không lâu nữa sẽ làm nơi này nổ tung đó”.
A Độ và Tiểu Thành bước đến cởi trói rồi đỡ Vân Tứ Thiên ra ngoài, Vương Trung và Thịnh Hạ Nghị thì bước qua dìu Marry Scarlet, những người còn lại thì áp giải bọn tàn dư của Phạm gia ra ngoài.
Bên ngoài đã có xe chờ sẵn, Thịnh Hạ Nghi nói với Vương Trung: “Hãy dìu bác trai và bác gái lên xe nhanh lên, tôi phải sơ cứu cho họ trước, cả hai bác ấy bị ngộp khí độc không nhẹ đâu…phải đưa họ đến bệnh viện nhanh nhất có thể”.
Vương Trung liền gật đầu: “Dạ được Thịnh tiểu thư”.
Sau khi Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet đã ổn định nằm trong xe Vương Trung liền nói với Tiểu Thành: “Tiểu Thành cậu đưa lão gia và phu nhân cùng Thịnh tiểu thư đến bệnh viện trước đi, chuyện còn lại để anh và chú Độ xử lý cho”.
Tiểu Thành liền gật đầu: “Dạ được chuyện còn lại nhờ mọi người vậy”.