Phòng khách nhà của Đoàn Nguyệt Sương trờ nên nhỏ hẹp khi đón hai đại nhân vật ở Hoa Đô là Bạch Luân và Đới Thiên Sơn, cô rót hai cốc nước đẩy tới trước mặt của hai vị thiếu gia kia.
Đới Thiên Sơn nhìn chằm chằm Đoàn Nguyệt Sương đánh giá từng biểu cảm trên gương mặt của cô rồi lên tiếng hỏi: “Cô là ai, làm sao chúng tôi tin cô được đây?”.
“Nhiều năm trước tôi có cơ duyên được Vân Tường tiểu thư là cô ấy giúp chúng tôi tái sinh có cơ hội sống một kiếp người, ơn cao như trời biển tôi nguyện dùng tính mạng này để báo đáp”.
Đới Thiên Sơn nhìn Đoàn Nguyệt Sương bằng ánh mắt sắc lạnh: “Có gặp hay không cũng chỉ có mình cô biết làm sao chúng tôi kiểm chứng được chuyện đó đây”.
Bạch Luân nhướng mày lên tiếng: “Tôi xác nhận là hồi xưa con bé đó quả thật đã có ơn cứu giúp cô gái này”.
Đoàn Nguyệt Sương cũng không mấy ngạc nhiên trước thái độ nghi ngờ của Đới Thiên Sơn ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ như vậy thôi, cô từ tốn lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền rồi đưa tới trước mặt của Đới Thiên Sơn: “Đây là tính vật mà Vân Tường tiểu thư bảo đem ra ngoài gặp Bạch Luân thiếu gia làm tin”
Đới Thiên Sơn cầm lấy sợi dây chuyền có mặt hình chim ưng kia lên, đôi mắt trở nên dịu dàng như nước mùa xuân, sợi dây chuyền này là vật đính ước của anh và Vân Tường lúc còn nhỏ, từ năm tuổi anh đã đeo nó trên cổ cho đến năm tuổi thể hiện cho lời hẹn ước thuở thiếu thời.
Vân Tường dám đưa vật quan trọng như thế cho cô gái tên Đoàn Nguyệt Sương này thì chắc hẳn cô ấy là người có thể tin tưởng rồi, Đới Thiên Sơn liền nôn nóng hỏi: “Vân Tường sao rồi?? Cô ấy vẫn ổn chứ?”.
Đoàn Nguyệt Sương liền đáp: “Vân Tường tiểu thư vẫn ổn cô ấy nhờ tôi liên lạc với Bạch Luân thiếu gia để tìm hiểu thông tin về ba mẹ của cô ấy đã được an toàn chưa và chuẩn bị kế hoạch tẩn cái tên William Author đó”.
Bạch Luân gật gật đầu: “Chuyện nhỏ như con thỏ thôi Vân Tường mà biết ba mẹ của con bé đã bình an nhất định không sợ cái tên khốn đó nữa”.
Đoàn Nguyệt Sương cau mày hỏi: “Vậy ba mẹ của Vân Tường tiểu thư vẫn ổn chứ?”.
Bạch Luân mỉm cười đắc thắng: “Đương nhiên rồi, phiền cô báo lại với Vân Tường là ba mẹ của cô ấy đã bình an vô sự rồi”.
Đoàn Nguyệt Sương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Đới Thiên Sơn liền vào thẳng vấn đề: “Vân Tường đã lên kế hoạch như thế nào?”.
“Kế hoạch là như vầy”.
Cả ba người Bạch Luân, Đới Thiên Sơn và Đoàn Nguyệt Sương ngồi bàn bạc rất lâu sau đó Bạch Luân và Đới Thiên Sơn lẳng lặng ra về.
Ở Hoa Đô sức khỏe của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet đã ổn định nên Tiểu Thành đưa họ và Thịnh Hạ Nghi về Vân trạch.
Marry Scarler hồi hộp bước vào nhà bà sợ sẽ bị ba mẹ chồng chán ghét, ngay cả Vân Tứ Thiên về nhà của mình mà cũng còn thấy nôn nao cơ mà.
Điều mà Vân Tứ Thiên và Marry Scarler lo lắng hoàn toàn trái ngược lại, vừa thấy con trai và con dâu về đến nhà là Vân lão gia và Vân lão phu nhân ra tận cửa đón vào.
Thấy Marry Scarlet ăn mặc phong phanh trong trời đông Vân lão phu nhân còn cởi khăn choàng trên cổ mình xuống choàng lên cổ bà: “Sức khỏe không tốt con nên giữ ấm mới phải”.
Marry Scarlet thấy mắt mình cay cay hình như bà khóc mất rồi, bao nhiêu cảm xúc cứ vỡ òa trong tim: “Mẹ…con…”, bà rất muốn nói gì đó với Vân lão phu nhân nhưng ngặt nỗi cổ họng cứ nghẹn lại đắng chát không nói nên lời.
Vân lão phu nhân vuốt vuốt nhẹ sau lưng của Marry Scarlet: “Có gì thì từ từ rồi nói, chúng ta vào nhà trước đã trời đang mùa đông hai đứa lại vừa mới xuất viện”.
Vân lão gia đánh mắt nhìn qua Thịnh Hạ Nghi rồi lên tiếng hỏi Tiểu Thành: “Đây là…”.
Thịnh Hạ Nghi liền lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Con chào ông ạ, con tên là Hạ Nghi là bạn của anh Vân Kiệt”.
Lúc trở về từ biệt thự cũ của Phạm gia, A Độ cũng có nói qua tình hình và chuyện Vân Kiệt vẫn còn sống nên Vân Bạch Kỳ cũng không nghi ngờ nữa mà hiền từ lên tiếng: “Hạ Nghi con cũng vào nhà đi trời đông lạnh lắm”.
“Dạ cảm ơn ông ạ”.
Vân Bạch Kỳ cho người sắp xếp phòng nghỉ cho Thịnh Hạ Nghi dù sao thì cô cũng có ơn cứu con trai và con dâu của ông cơ mà.
Ở khách sạn Burj Al Arab Vân Tường vẫn đi đi lại lại ngoài ban công, những cơn gió khô hanh của sa mạc thổi vào làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ngày mai là hôn lễ diễn ra rồi sao giờ này còn chưa có tin tức gì hết vậy” Vân Tường cảm thấy vô cùng bồn chồn.
Có tiếng gõ cửa phòng, Vân Tường cau có đi ra mở cửa thì thấy gương mặt đáng ghét của William Author, cô liền gắt giọng lên tiếng: “Anh lại muốn gì nữa đây?”.
William Author không tỏ vẻ khó chịu mà cong môi lên mỉm cười đáp: “Mong muốn lớn nhất của cuộc đời anh là cưới được em anh chỉ muốn như vậy thôi”.
Vân Tường nhìn William Author bằng ánh mắt sắc lạnh: “Anh thừa biết tôi ghét anh đến mức độ nào mà tại sao cứ phải ép chúng ta đi đến bước đường cùng vậy hả?”.
“Cái gì mà bước đường cùng chứ, anh đang mở ra chân trời mới cho cả anh và em đó Vân Tường, chúng ta sẽ sống với nhau thật vui vẻ hạnh phúc giống như những gì mà ba mẹ em đã mơ ước”.