Nam Chính, Thiết Lập Nhân Vật Của Ngài Băng Rồi!

chương 14: bồi dưỡng tình cảm với nam chủ, tốt nhất là nên đi lịch lãm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Tác giả: Vẫn còn một đoạn nữa nhưng thôi thì tung ra trước, phần sau ném vào chương sau vậy. .____. Đoạn này cảm thấy bí rồi)

"Lăng Dạ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Thừa Thanh đứng trước đại môn của Tiên Linh môn, nghiêng đầu hỏi thiếu niên đứng bên cạnh mình.

Lăng Dạ hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người hơi cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, cho dù mới chỉ là một thiếu niên nhưng chẳng khó để nhìn ra tương lai người này sẽ càng yêu nghiệt tới mức nào. Chỉ riêng một đám nữ đệ tử trong môn đứng sắp hàng ở xa xa, đôi mắt mong ngóng nhìn chằm chằm vào Lăng Dạ liền biết ngày thường hắn được hoan nghênh thế nào.

"Đồ nhi đã chuẩn bị tốt rồi." Lăng Dạ hơi hơi mỉm cười, giọng nói của thiếu niên đã hiện ra vài phần từ tính, cộng với khí chất ôn nhuận như ngọc (???)lại đổi lấy vài tiếng hét chói tai của nhóm nữ đệ tử ở bên cạnh.

Đứng ở một bên nhìn, Thừa Thanh không khỏi giật giật khoé miệng. Quả nhiên là nam chủ, đi tới đâu cũng đều có thể khiến cho tất cả mọi vật thuộc giống cái bị thu hút. Thừa Thanh hắn cũng muốn tìm được một em gái xinh đẹp mềm mềm trắng trắng a!

"Tiểu Thanh, lần lịch lãm này cũng coi như là lần đầu tiên ngươi xuống núi. Trước giờ ngươi đều luôn ở đỉnh Thanh Phong tu luyện, chưa từng tiếp xúc với ngoại giới, sư huynh chỉ sợ ngươi ra ngoài sẽ chịu thiệt. Đây là ngọc bài truyền tin, nếu như gặp phải vấn đề gì ngươi cứ lập tức liên lạc với ta, ta sẽ lập tức phái người tới giải quyết giúp ngươi. Còn nữa, trốn phàm trần nhiều cám dỗ, chúng ta lại là người tu tiên, cho nên ngươi nhất định phải giữ vững tâm đo, đừng bị những thứ phàm tục mê hoặc biết chưa?"

Thừa Thanh nhìn chưởng môn sư huynh bình thường luôn trầm ổn lúc này lại nói liên miên cằn nhằn không dứt bên tai hắn, rất có xúc động muốn quay mặt tỏ ra không quen biết người này. Thế nhưng đáng tiếc hắn chỉ có thể ở trong đầu ngẫm lại mà thôi, trước mặt đông đảo đệ tử, Thừa Thanh vẫn nên giữ lại thể diện cho sư huynh nhà mình thì hơn, vì thế hắn bản mặt, cực kỳ nghiêm túc thành thật mà nghe Nhạc Hồng căn dặn.

"Khụ, sư huynh, những điều huynh vừa nói ta đều đã nhớ kỹ rồi. Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên lên đường thôi." Ngắm chuẩn thời cơ, Thừa Thanh lập tức nói chen vào cắt đứt Nhạc Hồng tiếp tục nói liên miên nữa.

"Ngươi, cái đứa nhỏ này. Trước kia đều là ta chăm sóc cho ngươi, hiện tại lớn lên liền không muốn nghe ta lải nhải nữa có phải hay không?" Có vẻ không hài lòng khi bị cắt lời, Nhạc Hồng trầm mặt xuống, ngữ khí không tốt nói.

"Sư huynh nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là thấy đã tới thời gian lên đường mà thôi." Thừa Thanh nhịn xuống xúc động muốn co rút khóe miệng, ngữ khí mềm nhẹ dỗ Nhạc Hồng.

Sư huynh nhà hắn hay dỗi như vậy, hắn có thể làm thế nào?!

"Chưởng môn sư thúc đừng lo, Lăng Dạ nhất định sẽ chăm sóc sư tôn thật tốt!" Lúc này Lăng Dạ ở một bên hợp thời nói chen vào, ánh mắt híp lại nhìn bàn tay của Nhạc Hồng đặt trên vai Thừa Thanh, nụ cười bên môi càng phát ra tà tứ, con ngươi màu tím hơi hơi biến đậm, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.

Thừa Thanh bị nam chủ nhìn nhìn có chút chột dạ, mặc dù là chính hắn cũng không biết mình là vì sao lại chột dạ, thế nhưng không ảnh hưởng tới trực giác nhạy bén của hắn, bằng vào cảm giác, Thừa Thanh nghĩ nếu còn không mau lên đường rất có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Vậy là trong tiếng dặn dò lải nhải của Nhạc Hồng và tiếng kêu rên không tha của chúng nữ đệ tử, Thừa Thanh liền mang theo Lăng Dạ ngự kiếm rời khỏi Tiên Linh môn.

------------

Huyễn Linh, trái với Địa cầu, nơi đây chỉ có một đại lục duy nhất, có quốc gia chia nhau cai quản đại lục này, phân biệt là Đông Triều, Tây Lục, Bắc Mạn, Nam Vân và Đại Yên.

Lúc này, giữa đường lớn của một trấn nhỏ gần kinh thành Nam Vân, một đám tráng hán vây lại hai người nam nhân một lớn một nhỏ, người dân xung quanh thì đứng bên cạnh chỉ trỏ.

"Ai, ta nói hai người này thật xui xẻo a, vừa mới tới đây liền đụng phải đại thiếu gia của nhà họ Vương kia a." Một đại thúc tay còn cầm một cây cắm đầy kẹo hồ lô nhìn trận thế này thở dài nói.

"Còn không phải sao? Ai chẳng biết cái tên Vương Tài (Tác giả: Đột nhiên cảm thấy tên này có chút giống Vượng Tài a...) này là ác bá ở đây, ngày thường liền cậy có quen biết trong kinh thành cho nên khi nam bá nữ quen? Chỉ tiếc cho hai người kia, hôm nay gặp phải ác bá này liền coi như bị đạp hư."

"Thật đáng tiếc a..."

"..."

Mà lúc này, hai nhân vật chính lại hoàn toàn như là không nghe được tiếng bàn tán xung quanh.

Một người thiếu niên trong đó chính đang hai mắt âm lãnh nguy hiểm nhìn đám người đem bọn họ chặn lại phía trước, lại nhìn khuôn mặt hắn, cho dù lúc này khí tràng xung quanh hắn cực kỳ đáng sợ cũng không thể khiến cho người xung quanh đối hắn không khỏi ca thán. Thật là một thiếu niên tuấn mỹ yêu nghiệt a! Gương mặt tinh xảo tuấn mỹ không tì vết tựa như được ông trời ưu ái, đặc biệt một đôi mắt phượng màu tím kia càng khiến thiếu niên có vẻ tà tứ đến cực điểm. Nhưng cho dù hắn tuấn mỹ lại cũng không khiến người ta sinh ra lòng thân thiết. Bởi vì hắn quá mức nguy hiểm.

Lại nhìn người nam nhân bị thiếu niên chắn ở phía sau, tất cả mọi người ở đây liền lập tức ngây dại.

Nam nhân dáng người thon dài cao ngất, sống lưng thẳng tắp, bạch y bị gió thổi hơi hơi bay lên, ba ngàn sợi tóc trắng nhẹ nhàng vũ động. Lại đưa mắt tới gương mặt hắn, mọi người ở đây đều hút vào một ngụm khí lạnh. Hảo một cái đẹp quá mỹ nhân a! Gương mặt tuấn mỹ, làn da trong suốt, thật dài lông mi hơi rũ xuống tạo ra một mảnh bóng ma, sống mũi cao ngất, bạc môi mỏng khép hờ, làm người nhịn không được muốn đi nếm thử.

"Lăng Dạ..." Nam nhân phía sau kêu gọi một tiếng, lập tức thiếu niên phía trước vẻ mặt vốn đang dữ tợn lập tức trở nên nhu thuận, thiếu niên cung kính xoay người lại, kêu một tiếng, "Sư tôn."

Đúng vậy, hai người này chính là Lăng Dạ và Thừa Thanh, còn vì sao lại có cục diện này, ắt hẳn tất cả đều đã lờ mờ đoán được.

Thừa Thanh đem nam chủ kéo tới bên cạnh mình, mặt không thay đổi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái tên Vương Tài, nhưng ở trong lòng đã có hàng vạn con thảo nê mã đang bôn chạy.

Ai có thể cho hắn biết, rốt cuộc là do hắn điên rồi hay thế giới này điên rồi?

Cái tình tiết cẩu huyết như "Ác bá cường đoạt dân nữ" này không ngờ lại bị hắn đụng phải. Không những thế "dân nữ" ở đây còn là hắn nữa! Nghĩ tới điểm này, sắc mặt của hắn lại không như thế nào đẹp mặt.

Hơn nữa, hệ thống lâu ngày chưa xuất hiện, đúng lúc này lại nhảy ra.

【Nhiệm vụ chi nhánh: Bảo vệ nam chủ khỏi sự trả thù của ác bá.

Thưởng: Hảo cảm +,

Tồn tại + .

Điểm nhiệm vụ + .

Điểm thuộc tính +, + một kỹ năng tuỳ cơ.

Nhắc nhở thiện ý: Điểm thuộc tính có thể dùng để tăng tố chất cơ thể trong thế giới thật.

- Trừng phạt: Độ hảo cảm - . Độ tồn tại - , điểm nhiệm vụ - .

Nhắc nhở thiện ý, độ tồn tại dưới sẽ bị hệ thống gạt bỏ. Ký chủ a, ngươi phải cố gắng lên~ 】

Thừa Thanh nhìn chằm chằm giao diện của hệ thống, trong lòng không phải là không có tâm động. Mặc dù trước giờ chưa từng thấy điểm thuộc tính và kỹ năng gì, nhưng vừa nghe qua liền biết đây là thứ tốt a.

Nói trước đây khi bị hệ thống bắt ép hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng hắn vẫn là có chút bất mãn, nhưng nếu có thưởng cho, như vậy cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Hơn nữa thực sự là nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, chỉ là dạy dỗ một cái tên hoàn khố thôi, đối với hắn mà nói thật là dễ dàng.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi xem tên tiểu tử kia nghèo kiết xác như vậy, đi theo hắn nhất định sẽ không có hạnh phúc đâu. Chi bằng đi theo bản thiếu gia, đảm bảo mỹ nhân ăn hương uống lạt!" Trong lúc Thừa Thanh nhìn nhiệm vụ, Vương Tài liền đứng đối diện phe phẩy cây quạt, tự nhận là mỉm cười phong lưu nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio