Bộ phim truyền hình này là một bộ phim thần tượng nhàm chán của một đài truyền hình vệ tinh nào đó, Diệp Sương chăm chú xem nó, nhưng Diệp Lăng Thiên xem đến ngủ gật. Xem được một hồi, Diệp Lăng Thiên thực sự không thể chịu nổi cái lời thoại vớ vẩn và tình tiết cẩu huyết bên trong đó nữa. Đi đến hành lang châm một điếu thuốc, nhìn nhà sát vách hai vợ chồng đang tiến hành “đồng đội nam nữ hỗn hợp đánh hết” đối với cậu con trai , tuổi nhà mình, trong lòng có chút phiền muộn. Sáng nay Lý Vũ Hân có một câu nói thực sự đã chạm vào trái tim của anh, phải a, bản thân mình không cần cổ phần mà ba của Lý Vũ Hân cho, cũng không cần công việc, sau này cái nhà này sinh sống như thế nào đây? Diệp Sương còn phải uống thuốc, thuốc này lại không rẻ, hơn nữa bệnh này của cô cần phải uống thuốc hoài hoài, một khi ngừng thuốc, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, ngoài ra, Diệp Sương còn phải đi học, bản thân mình còn nợ Lý Tiên Nguyên hai tỷ mốt, nên làm sao đây? Diệp Lăng Thiên biết rõ, trên người mình còn hơn hai triệu, trong thẻ còn lại hơn triệu, toàn bộ cộng lại còn chưa tới chín triệu nữa, nên làm sao? Diệp Lăng Thiên yên lặng mà hút thuốc, trong đầu bắt đầu có chút hỗn loạn.
Phải a, tuy Diệp Lăng Thiên là một người không có bất kỳ khái niệm nào đối với tiền, cũng không có tham lam, đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, có tiền hay không có tiền thật sự không khác gì, nhưng anh không thể không thừa nhận, tiền tuy là tên khốn, nhưng không có nó thì thật sự không được. Thật ra, Diệp Lăng Thiên muốn có tiền rất đơn giản, với bản lĩnh của anh, về cơ bản là chỉ cần anh muốn, thì muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền, nếu như anh đi cướp ngân hàng, bắt cóc, chắc sẽ không có ai bắt được anh, nếu không được thì ra nước ngoài làm lính đánh thuê, không cần bao lâu, thân giá của anh sẽ cao đến mức không bình thường, nhưng mà Diệp Lăng Thiên sẽ không làm. Chuyện trái với lương tâm anh sẽ không đi làm, chứ đừng nói là chuyện trái pháp luật.
Nhưng giống như Lý Vũ Hân nói, anh ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cũng không có, ngoại trừ một thân đầy bản lĩnh giết người ra, anh đi đâu để tìm được một công việc ra hồn đây? Anh đã nghĩ sẽ tiếp tục đến làm bảo vệ ở công ty bảo vệ, nhưng chút tiền lương bảo vệ để duy trì những khoản dùng khẩn cấp của cái nhà này cũng đã là quá sức rồi, chứ đừng nói là tiền thuốc men và học phí của Diệp Sương, còn hai tỷ mốt phải trả cho Lý Tiên Nguyên thì càng là kẻ ngốc nói mê. Lần thứ hai trong đời, Diệp Lăng Thiên cảm thấy tiền quan trọng như vậy, cũng là lần thứ hai anh có khát vọng với tiền cực độ. Lần đầu tiên là khi Diệp Sương bị bệnh, lần này là vì cuộc sống.
Tuy rằng đối với anh mà nói, trên đời này có rất nhiều chuyện dễ dàng làm được, nhưng chỉ có kiếm tiền đối với anh mà nói là chuyện khó, Diệp Lăng Thiên lại thở dài.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Diệp Lăng Thiên reo lên, nhìn số điện thoại, là Hứa Hiểu Tinh gọi đến. Diệp Lăng Thiên nhấc máy alo một tiếng.
“Anh có nhà không?”
“Có.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất đơn giản, anh luôn là người không biết nói chuyện cho lắm.
“Diệp Sương đâu?”
“Đang xem TV, cô còn ở chỗ cô ấy không?” Diệp Lăng Thiên nhớ đến Lý Vũ Hân, liền hỏi.
“Tôi vừa về, vốn muốn đến thẳng chỗ anh một chuyến, nhưng mà muộn rồi, sáng mai tôi có tiết, nên không đi nữa. Hai người sắp xếp ổn thoả chưa?” Hứa Hiểu Tinh quan tâm mà hỏi.
“Không có gì, bên chúng tôi ổn rồi. Cô ấy thế nào? Còn tức giận không?” Diệp Lăng Thiên hỏi, anh thật ra rất để ý chuyện Lý Vũ Hân tức giận.
“Ừm, cậu rất rất giận, tuy tôi đã giải thích với cậu ấy rất lâu, thái độ của cậu ấy đã đỡ hơn rồi, nhưng với tính cách của cậu ấy thì sẽ không dễ gì tha thứ cho anh đâu, nhưng mà anh yên tâm đi, qua một thời gian là ổn thôi, tính cách con người cậu ấy là vậy đó, ngoài lạnh trong nóng, chủ yếu người ta là đại công chúa, bị anh vũ nhục một trận, sự uỷ khuất trong lòng cũng cần phải có một thời gian để làm dịu.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Vũ nhục? Không có chứ.” Diệp Lăng Thiên cũng nhịn không được mà cười.
“Đối với anh mà nói là không có, nhưng đối với Vũ Hân mà nói là thật sự có. Lăng Thiên, sau này anh có dự tính gì không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, anh nhớ, đây là lần thứ hai Hứa Hiểu Tinh hỏi vấn đề này trong ngày hôm nay rồi.
“Lăng Thiên, tôi ở thành phố A còn có một số bạn bè, về cơ bản thì các ngành các nghề đều có một số, còn có một số quan hệ nữa, hay là tôi giúp anh tìm một công việc? Tôi cũng không dám bảo đảm đãi ngộ tốt đến thế nào, tóm lại anh cứ làm trước, đợi đến khi có công việc tốt rồi đổi cũng không muộn.” Hứa Hiểu Tinh suy nghĩ rồi nói.
Diệp Lăng Thiên do dự một hồi, sau đó mới nói: “Khoan gấp đã, Hiểu Tinh, cảm ơn ý tốt của cô. Tôi nghĩ, tôi tự mình nghĩ cách trước, nếu như bản thân tôi thật sự hết cách rồi, đến lúc đó mới tìm cô, có được không?”
“Vậy được, tôi cũng không cưỡng cầu anh, Lăng Thiên, tôi biết tính cách của anh, anh là một người đàn ông có bản lĩnh, nhưng cái xã hội này có lúc không được công bằng như vậy, người có bản lĩnh chân chính không nhất định có thể được huy hoàng, cho dù người khác nhìn anh thế nào, tóm lại Hứa Hiểu Tinh tôi tin anh, tôi tin anh nhất định sẽ có một ngày vượt trội hơn người.” Hứa Hiểu Tinh tưởng Diệp Lăng Thiên bắt đầu chán chường rồi, thế là cổ vũ Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn, thật ra tôi chưa hề nghĩ mình phải nổi bật hơn người hay gì đó qua, tôi chỉ hy vọng bản thân mình có thể kiếm được chút tiền để cho Diệp Sương có một hoàn cảnh sống tốt hơn, cũng hy vọng nhanh chóng trả được số tiền của Lý Vũ Hân.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Tôi tin anh nhất định có thể làm được, Lăng Thiên, anh tự mình thử nghĩ cách đi, nếu như thật sự không được thì đừng quá gắng gượng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, có gì khó khăn thì nhất định phải nói với tôi, có được không?” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Được, cảm ơn cô, Hiểu Tinh.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
Điều khác nhau lớn nhất giữa Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân nằm ở chỗ, Hứa Hiểu Tinh sẽ biết đứng ở góc độ của Diệp Lăng Thiên để suy nghĩ, cho dù cô ta muốn giúp đỡ Diệp Lăng Thiên hay cho Diệp Lăng Thiên thứ gì, cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Diệp Lăng Thiên trước, suy nghĩ xem Diệp Lăng Thiên có cần không, có muốn không, nếu như Diệp Lăng Thiên không cần cô ta cũng sẽ không cưỡng cầu.
Nhưng Lý Vũ Hân thì không, cô ấy muốn cho bạn cái gì thì bạn phải chấp nhận, cô ấy cũng sẽ không quan tâm bạn có thật sự muốn hay không. Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa hai người, tuy hai người đều có lòng tốt, đều thật lòng muốn giúp đỡ Diệp Lăng Thiên.
“Này này này, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, không cần nói cảm ơn với tôi, tôi không phải là giúp anh, mà là giúp Diệp Sương, anh đừng quên, tôi là chị dâu của em ấy, chị dâu giúp đỡ em chồng không phải là lẽ thường sao, cảm ơn cái gì chứ.” Hứa Hiểu Tinh nói đùa.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, cũng bất lực mà cười, sau đó nói: “Được rồi, muộn rồi, cô ngủ sớm đi.”
“Vậy được, anh cũng ngủ sớm chút đi, đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai tôi lại gọi cho anh, ngủ ngon.” Hứa Hiểu Tinh dịu dàng mà nói với Diệp Lăng Thiên.
“Được, ngủ ngon.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.