Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

chương 648: đến mà không trả lễ thì không hay 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngoài ra, tôi quyết định tới đây đi theo cậu cũng là một quyết sách mà tôi suy nghĩ rất lâu, từ xưa tới nay có câu nói gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, quen biết một khoảng thời gian như vậy, nói thật, tôi cũng từng làm một điều tra rất chi tiết về cậu, cũng nghiêm túc quan sát cậu, tôi cảm thấy, cậu là người có bản lĩnh, đi theo cậu tôi sẽ có một ngày chạm tới đỉnh, xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh khả năng của tôi cho cậu thấy.” Lưu Thượng Vinh nói tiếp.

Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc không có lên tiếng, rất lâu sau mới nói: “Như này đi, tôi bằng lòng cho ông một cơ hội, sau khi ông quay về, với Văn Vũ có gì nên đứt thì đứt đi, vạch rõ mọi giới hạn với nhà họ Văn, tuần sau tới đây đi làm, tôi trước tiên cho ông một vị trí trợ lý của tổng giám đốc, ông không có công việc cụ thể, công việc của ông chính là giúp tôi làm việc, hoàn toàn nghe theo tôi.

Lương đãi ngộ tạm thời không bàn, cho ông thời gian thử việc hai tháng.

Nếu như hai tháng sau ông có thể khiến tôi hài lòng, tôi tự nhiên sẽ giữ ông lại, tới lúc đó tất nhiên sẽ không bạc đãi ông.

Nếu như ông không thể đạt tới yêu cầu của tôi, vậy thì ông biến, cái khác tôi không chịu trách nhiệm.

Ông có dám liều lần nguy hiểm này không?”

Lưu Thượng Vinh sau khi nghe thấy lời của Diệp Lăng Thiên sắc mặt đã thay đổi, sau đó mới nghiến răng nói: “Được, tôi bằng lòng.”

“Ông phải nghĩ cho kỹ, nếu như tới lúc đó tôi không cần ông thì ông thật sự sẽ tan tác cả hai bên tựa như gà bay trứng vỡ, ông tốt nhất vẫn là sau khi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tin năng lực của mình, tôi cũng tin bên cạnh cậu cần một người giống như tôi.

Ngoài ra, tôi năm nay đã hơn rồi, đây khả năng là cơ hội đánh cược cuối cùng trong đời của tôi rồi, đời này của tôi mấy chục năm trước nói không tới thành công cũng không tính là thất bại, tôi chuẩn bị đặt cược ở trên người của cậu, nếu như không có thành công, vậy thì tôi về nhà lợi dụng quan hệ của tôi đi làm kinh doanh nhỏ, yên ổn sống qua ngày là được rồi.” Lưu Thượng Vinh cuối cùng nói.

“Vậy được, vậy ông tuần sau tới đây đi làm, tôi sẽ cho người sắp xếp cho ông một phòng làm việc.

Có điều có câu này tôi phải nói trước, tôi trước cũng nói rồi, con người này của tôi không thích người khác tính kế tôi, cũng không thích người không trung thực, càng không thích người đứng núi này trông núi nọ.

Ông nếu đã định đi theo tôi, vậy thì bắt buộc phải toàn tâm toàn ý làm việc cho tôi, nếu như còn lén lút có vài động tác nhỏ gì đó, vậy thì nói không chừng tới lúc đó hậu quả khả năng không phải đơn giản chỉ là thất nghiệp đâu, làm không tốt sẽ kéo cả mạng của ông vào, ông vẫn là nghĩ cho rõ ràng.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Lưu Thượng Vinh.

“Tôi nghĩ rất rõ rồi, con người đều là vì sinh tồn, không có ai nguyện ý làm người bị lãng quên, tôi ở nhà họ Văn làm việc nhiều năm như vậy, đều luôn chăm chỉ cần cù, rất trung thành, chưa từng hai lòng.

Nếu không phải là nhà họ Văn vứt bỏ tôi, tôi cũng sẽ không vì cuộc sống vì sinh tồn mà làm ra những chuyện tới bản thân cũng ghét cay ghét đắng như vậy.” Lưu Thượng Vinh từ từ nói.

“Lời này tôi tin, ông yên tâm, chỉ cần ông không phụ tôi, tôi sẽ không phụ ông.

Được rồi, ông trở về đi, chuyện bên phía Văn Vũ tạm thời không cần ông nhọc lòng, tôi tự nhiên sẽ đối phó được anh ta.

Ngoài ra, khi đi ra tìm trợ lý Tiểu Lâm của tôi, bảo cô ấy lấy mấy phần tư liệu chi tiết có liên quan tới hai công ty dưới trướng của tôi cho ông, trở về từ từ xem, sau này ông không những làm việc cho tôi, cũng là làm việc cho công ty, đối với tình hình khái quát của công ty tôi hy vọng ông có thể có một ít hiểu biết, đi đi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Đợi sau khi Lưu Thượng Vinh rời khỏi, Diệp Lăng Thiên rút điện thoại ra gọi điện cho Trần Tuấn Lương, trực tiếp nói: “Lưu Thượng Vinh đã rời khỏi chỗ của tôi rồi, cho người theo sát ông ta, nắm chặt nhất cử nhất động trong khoảng thời gian này của ông ta cho tôi, bao gồm những việc như gặp mặt ai chẳng hạn, tới lúc đó cho người báo cáo chi tiết cho tôi, ngoài ra, moi nội tình của ông ta ra cho tôi, tôi muốn tư liệu chi tiết về ông ta cùng với một số chuyện trong quá khứ của ông ta.”

Sau khi cúp máy thì Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nói thật, đúng như những gì Lưu Thượng Vinh nói, bên cạnh anh quả thật cần một người giống như Lưu Thượng Vinh, kinh doanh làm càng lớn, chỗ đứng càng cao, bên cạnh càng cần một người cấp quan gia giống như Lưu Thượng Vinh tới giúp anh xử lý tất cả những việc rắc rối.

Chỉ là điều kiện của người mà Diệp Lăng Thiên cần rất cao, năng lực của Lưu Thượng Vinh Diệp Lăng Thiên là công nhận, cái anh không công nhận chỉ là sự trung thực của Lưu Thượng Vinh, hoặc nói là lòng trung thành, đối với loại người không trung thực như này, vậy thì chỉ có thể kiểm soát ông ta.

Kiểm soát một người, có hai cách, bức ép và dụ dỗ mà thôi.

Hôm nay là thứ , chiều thứ sáu, Lý Vũ Hân rời khỏi Đông Hải, người cùng đi còn có một tài xế mà Diệp Lăng Thiên chuyên môn cử tới và một cô gái được sắp xếp đi dạy hỗ trợ thay cho Lý Vũ Hân hơn ba tháng.

Ngoài ra, Diệp Lăng Thiên còn để bộ phận tổng hợp sắp xếp một cô gái đi theo Lý Vũ Hân, chăm sóc sinh hoạt gì gì cho Lý Vũ Hân.

Xe lái đi là một chiếc xe thương vụ của công ty.

Bên này, Diệp Lăng Thiên cũng kêu Trịnh Long liên lạc với bên phía chính phủ bản thân bàn về việc quyên góp xây dựng trường học.

Diệp Lăng Thiên cuối tuần không đi đâu cả, hoàn toàn nhốt mình ở trong nhà, rất lâu không có yên bình ở nhà như này rồi, mỗi ngày mua đồ ăn, sau đó nấu ít đồ ăn ngon cho Diệp Sương.

Cái Diệp Lăng Thiên luôn muốn truy cầu chính là cuộc sống bình yên như này, nhưng không biết tại sao, cuộc đời của anh lại luôn đầy ắp sóng gió như vậy, chưa từng trải qua sự bình yên thật sự.

Diệp Lăng Thiên đi tới tiệm sách một chuyến, mua bảy tám cuốn sách các loại, phần lớn đều là sách liên quan tới việc quan lý doanh nghiệp, kinh tế học.

Công ty càng phát triển lớn mạnh thì anh cũng cảm thấy mình có hơi lực bất tòng tâm, tuy công ty có Lý Vũ Hân, cũng có rất nhiều người tài khác, nhưng có lúc học nhiều tóm lại không có hại.

Diệp Lăng Thiên là một người rất nghiêm túc, một khi hạ quyết tâm làm chuyện gì thì sẽ làm rất nghiêm túc, không tới đường cùng sẽ không chết tâm, cho nên, thời gian hai ngày này anh đều đang gặm nhấm kỹ càng những quyển sách này.

Lý Vũ Hân đi bang M, tuy là cố tình đi vào cuối tuần, nhưng dựa theo kế hoạch của Lý Vũ Hân, cô cũng phải chiều thứ hai mới có thể trở về, đây đã là sớm rồi.

Công ty không có ai quản lý, Diệp Lăng Thiên mới sáng ra đã tới công ty.

Diệp Lăng Thiên vừa tới công ty thì phát hiện Lưu Thượng Vinh đứng đợi ở cửa phòng làm việc của mình.

“Ông tới sớm như vậy làm cái gì?” Diệp Lăng Thiên có hơi kỳ lạ nhìn Lưu Thượng Vinh.

“Bởi vì tôi không biết thời gian đi làm cụ thể của công ty, cho nên tới sớm một chút, sợ ngày đầu tiên sẽ đi muộn.” Lưu Thượng Vinh cười hờ hờ nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn rồi nói: “Ông theo tôi vào trong đi.”

“Ngồi, muốn uống trà thì tự mình rót.” Diệp Lăng Thiên nói rồi, anh đi tới trước ghế của ông chủ ngồi xuống, do Diệp Lăng Thiên tới công ty sớm, cho nên Tiểu Lâm còn chưa có tới.

Lưu Thượng Vinh lấy ra hai cái ly, rót một ly trà cho mình, cũng rót một ly cho Diệp Lăng Thiên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio