So với đại hoàng tử và nhị hoàng tử, Tiểu Tứ hoàng tửHoàng Phủ Nguyên tuy nói là tới tham gia cuộc săn bắn không bằng nói là đến góp vui. Cưỡi Tiểu Mãchạy loạn, thấy cáo đuổi cáo, thấy thỏ theo thỏ. Hết trò để làm lại cầm tiểu cung bắn vào mông ngựa của đại hoàng tử, chơi vui chết đi được.
Tam hoàng tửHoàng Phủ Dũcũng không để tâm đến ngôi vị hoàng đế, đối kết quả săn bắncũng không coi trọng. Trong cuộc săn bắn lần này điều hắn quan tâm nhất chính là bảo bối Tứ đệ do đó luôn cưỡi ngựa theo sát tứ hoàng tử. Thấy tứ đệ bắn trộm tên vào mông ngựa của đại hoàng tử, hắn nghĩ thầm rằng dù sao cũng bắn không đến, nên cũng không ngăn cản mặc hắn đi chơi đùa giỡn (anh công này chìu pé thụ ghê)
Ngược lại hoàn toàn với tam, tứ hoàng tử, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử lại cạnh tranh vô cùng gay gắt. Hiện tại trên ngựa của hai người đều mang không ít con mồi săn được, thoạt nhìn không thể phân biệt được ai hơn ai.
Còn nửa canh giờ nữa cuộc đi săn kết thúc, đột nhiên Hoàng Phủ Thoán lại nhắm vàomột con bạch điêu trưởng thành. Muốn dùng con bạch điêu hiếm thấy này làm con mồi cuối cùng kết thúc cuộc săn (anh thich chơi trội a)
Bạch điêuthân hình linh hoạt, giống như biết có ngườisăn nó, đông lủi tây trốn, lẩn vào trong bụi cỏ khô bên triền núi, khiến cho Hoàng Phủ Thoán ở phía sau vây bắt nó vô cùng khó khăn. Thời gian rất nhanhtrôi qua, Thoán tuy thấy vậy nhưng vẫn quyết không từ bỏ con bạch điêu.
Không nghĩ tới trường hợp được nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của Thoán Thoán, Đường Trì mỉm cười.
Thoán trong lòng vui mừng vì thấy tuyết rơi không nhiều, nếu không bạch điêu chui vào trong tuyết, chỉ cần nó bất động là khó có thể nhận ra. Đối người bên cạnh vẫy tay, ý muốn bảo Đường Trì lại gần.
“Điện hạ.” Đường Trì đưa ngựa tới gần.
“Hừ, nhẹ giọng thôi. Ngươi có thấy con bạch điêu kia không? Ta muốn bắt sống nó! Ngươi đi vào bên trongbụi cỏ dọa nó, bắt nó bay đến lùm cây bên kia. Nó một khi tiến vào lùm cây liền không thể tự do hoạt động, hơn nữa với tính tình của nó, chỉ cần ta bắt được thân ảnh nó khẳng định nó chạy không xong!”Thán Thoán nhỏ giọng phân phó.
“Vâng, thuộc hạ hiểu.” Đường Trì cười, dựa theo phân phó tới gần bạch điêu đuổi nó đi ra.
Hoàng Phủ Thoán đã lên trên sườn núi đợi sẵn để bắt bạch điêu, từ dưới mặt đất có thể thấy rõ thân ảnh của hắn trên lưng ngựa.
Đường Trì suy nghĩ một chút, từ cái túi bên người lấy ra một cái tiểu bình sứ, đổ ra một chútbột phấnmàu đen bỏ trong lòng bàn tay, sau đó đem hoà vào nước rồi đổ hỗn hợp đó lên bụi cỏ bên cạnh mình.
Bạch điêu kia lúc trước còn ở bụi cỏ không chịu bay lên sườn núi,khi Đường Trì ở trên lá cây đồ dược xong bị đuổi dần đến bụi cây bên triền núi. Đột nhiên, Đường Trì dừng ngựa lại, quay đầu nhìn xung quanh. Nhiều năm sống trong núi đã luyện cho hắn một trực giác nhạy bén, hắn cảm thấy trong không khí có một tia bất ổn…
Thoán Thoán lần này nhìn rõ đượcbóng dáng bạch điêu, rút ra một mũi tên trên đầu có quấn vải, lắp vào cung tên rồi chậm rãi di chuyển hướng cung theo thân ảnh di chuyển của con vật. Bạch điêu đúng như Thoán mong muốn đã trốn ở đỉnh của lùm cây. Cung tên được nâng lên nam nhân chăm chú quan sát bóng trắng kia.
Điểm màu trắng dừng lại, mục tiêu xác định. Hảo, chính là hiện tại! Thoán lập tức nhắm vào điểm đó bắn tới! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay khi hắn vừa mới bắn tên ra, đồng thời, một thân ảnh ở ngay phía sau lưng hắn!
Cảm thấy kình phongnhưng không kịp phản ứng, đối phương thật sự quá nhanh! Thoán bị đối phươngmạnh mẽ lao tới.
Hai người đang ngã khỏi thân ngựa.
Vừa chạm đất, Nhị hoàng tử đã kịp phản ứng lại xoay người ra chưởng!
“Điện hạ…” Đương thấy rõ đối phương chính là thị vệ của hắn miệng đầy máu tươi, hắn đã biết có chỗ nào không đúng, nhanh chóng hướng chưởng lực ra chỗ khác nhưng căn bản vẫn là không kịp. Đường Trì đã bịmột phần chưởng đánh trúng.
“Ngô…!” Đường Trì bị đánh cho thân thể lật sấp, nằm ngã xuống đất.
Ánh mắtHoàng Phủ Thoánchăm chú nhìn vào lưng hắn. Nơi đó, rõ ràng đang cắm mộtmũi tên!
Nhị hoàng tử tức thì hiểu được cái gì đã xảy ra. Trong lòng kích động, một phen ôm lấy người đang nằm trên mặt đất, trầm giọng nói: “Đường Trì, mau mở mắt ra! Ta hiện tại giúp ngươi chữa thương, ngươi cố chịu một chút!”
Chậm rãi mở hai tròng mắt, lộ ra một tia mỉm cười, “… Điện hạ, chú ý… Bốn phía. Thuộc hạ… Không có việc gì. Người đi trước đem con mồi trở về…Cẩn thận…Ám toán…”
“Câm miệng! Ta không cho phép ngươi có gì bất trắc, ta lập tứcđem ngươi đưa đến chỗ thái y…”
“Điện hạ…, chúc… Ta biết y thuật, biết tự… mình tình huống như… gì, này không tính… trọng thương, ngươi đi trước…” Đường Trì dùng một ngụm nguyên khí cuối cùng buộc không cho chính mình té xỉu.”Đãđến… nông nỗi…này, người… không thể thua!… Điện hạ… cầu người…”
Nhìn thấynam tử thuần hậu tuấn tú trong lòng mình,Hoàng Phủ Thoán trong lòng có chút tư vị không thể nói được. Hắn chẳng qua chỉlà một thị vệ nhỏ nhoi mà thôi, làm gì phải như vậy liều mình! Ta ở trong lòng hắn thật sự đáng giá để hắn làm như thế sao? Trong lòng nghĩ vậy miệng cũng không muốn nói ra: “Ngươi vì cái gì không nói cho ta biết có tên bay đến?”
Cười khổ một chút, Thoán Thoán, ngươi sao biết khi ta thấy mũi tên phóng tới lưng ngươi, tâm tình lo lắng như thế nào! Tên kia bay nhanh như vậy ta chỉ nghĩ bay người đến chắn cho ngươi.Huống hồ lúc đó nếu ta gọi ngươi quay lại khác gì biến ngươi thành tấm bia. Ngươi có thể tránh được mũi thứ nhất nhưng còn mũi thứ hai thì sao?
“Bởi vì… Ta khờ…, điện hạ, đi mau!” Khônggiải thích nhiều, Đường Trì nhắm hai mắt lại.
Cắn răng một cái, thân là Nhị hoàng tử, Hoàng Phủ Thoán cũng biết hắn hiện tại nếu thua sẽ thế nào. Nếu Đường Trì tinh thông y dược đã nói mình không sao, như vậy sẽ chờ hắn quay lạidẫn Đường Trìđi gặp thái y. Hiện tại đành phải đem hắn tạm thời đặt ở nơi này.
Cẩn thận buông Đường Trì, để hắn nằm nghiêng ở trong bụi cỏ. Cởi áo choàng xuống cho Đường Trì. Hoàng Phủ Thoán đứng lên.
Xa xa tiếng chuông vang lên, hai canh giờ đã qua. Bốn vị hoàng tử cùng các quan tướng thần tử cũng mang theo con mồi trở lại trướng doanh loan giá.
Nhìn thấy Nhị hoàng tử nắm một con ngựa không người cỡi, mặt trên chở đầy con mồi, cũng không thấy thị vệ của hắn, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái thoáng nhìn nhau.
Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật thấy hắn xuất hiện ở đây, ngầm dậm chân một cái, trừng mắt nhìn sang bên cạnh. Nam nhân cạnh hắn thấy cái nhìn đó liền cúi gằm đầu xuống.
“Ha hả cho trẫm… nhìn xem các ngươi săn được cái gì?” Phụng Thực đế biểu tình thực sung sướng.
“Khởi bẩm phụ hoàng, con có một chuyện muốn nhờ.” Hoàng Phủ Thoán đi lên phía trước
“Nói.”
“Thị vệ của nhi thần vì ngăn cản một mũi tên đâm sau lưng con mà bản thân bị trọng thương, khẩn cầu phụ hoàng ban thưởng thái y đi đến Đông Sơn sườn núi trị liệu cho hắn. Nhi thần không muốn mất đi một trung thần như hắn.”
Lời nói của nhị hoàng tử làm quần thần xôn xao. Một số người còn thầm bình luận với nhau.
Phụng Thực đế gật gật đầu, cũng dự đoán được sẽ có loại tình huống này phát sinh, có vẻ không sợ hãi cũng không tức giận. So với chúng thần thì bình tĩnh hơn nhiều. Huy phất tay ý bảo công công truyền thái y đi trước.
“Hừ! Cái gì đâm sau lưng! Khu vực săn bắn tên bay loạn vốn là là chuyện bình thường. Bản điện hạ thấy, tên thị vệ kia của ngươi không giỏi giang gì nên trúng phải loạn tiễn thôi!” Đại hoàng tửHoàng Phủ Nhật mượn cơ hội cười nhạo nói.
Lạnh lùngnhìn thoáng qua đại hoàng huynh của mình, Thoán lạnh nhạt mở miệng, “Nếu tất cả thị vệ của ta đều vụng về được như hắn thì ta cũng rất vui mừng a. Đáng tiếc, bên người đại hoàng huynh không biết có ai ngu ngốc chắn tên cho huynh không?”
“Ngươi nói cái gì! Thoán tiểu tử…”
“Được rồi! Không cần cãi nhau!Cho trẫm xem các ngươi săn được… Khụ khụ… cái gì?” Phụng Thực đế nhíu mày.
Tất cả các quan viên phụ trách đếm đều chạy tới chỗ bốn vị hoàng tử, nhanh chóng đếm số con mồi và sắp xếp thứ hạng.
Mỗi người đều đang khẩn trương chờ đợi kết quả cuối cùng, ngay cả Tiểu Tứ hoàng tử cũng ghé vào bên người Tam ca, trừng lớn ánh mắt chờ đợi kết quả. Mắt thấy số con mồi của đại hoàng tử vượt quabọn họ, Hoàng Phủ Nguyên đi cà nhắc đến bên tai Hoàng Phủ Dũ, nhỏ giọng nói: “Tam ca, ngươi nói đại hoàng huynh có thể thắng hay không?”
Hoàng Phủ Dũ lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
“Ta không mong hắn thắng, nếu Tam ca ngươi không thể làm hoàng đế, ta tình nguyện để cho nhị hoàng huynh làm.” Tiểu Nguyên Nguyên không biết nặng nhẹ mở miệng nói.
“Nguyên Nguyên!” Vội bịtlại cái miệng nhỏ nhắn có thể mang tới hoạ sát thân của tiểu đệ đệ, Hoàng Phủ Dũ khẩn trương nhìn về phía đại hoàng tử đang đứng cách đó không xa.
Hoàng Phủ Nhật cũng nghe được, cố ý vô tình liếc mắt một cái quét qua hai người bọn họ. Hoàng Phủ Dũ thầm nghĩ trong lòng một tiếng không ổn!
“Bẩm Thánh Thượng, tứ Hoàng Tử điện hạ săn được ba con mồi, tam hoàng tử điện hạ săn được năm con, đại hoàng tử điện hạ mười một con, Nhị hoàng tử điện hạ cũng là mười một con!” Quan viên sau khi đếm hết lớn tiếng thông báo số lượng.
“Úc, bất phân thắng bại sao? Hảo…” Phụng Thực đế không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Phụ hoàng, người xem!” tứ hoàng tử Nguyên Nguyên chỉ ngón tay vào đồ vật này nọ, hướng đến phụ hoàng hưng phấn mà kêu lên: “Con mồi của nhị hoàng huynh có con bạch điêu ai, nó vẫn còn sống! Khanh khách, nó còn sống, phụ hoàng, có thể để nhị hoàng huynh đem con điêu này tặng cho con a?”
“A! Quả nhiên! Nhị hoàng tử điện hạ quả nhiên lợi hại, có thể săn một con chim còn sống!” Mọi người trong hoàng tộc cùng các vị đại thần đều hướng về phía điểm trắng kia mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không cần phải nói, tuy rằng số con mồi giống nhau, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết thắng bại đã phân.
Đại hoàng tử mắt thấy cục diện từ hoà lập tức nghịch chuyển, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía tứ hoàng tử Nguyên Nguyên với ánh mắt tràn ngập ác độc.
Hoàng Phủ Dũ ngay lập tức tiến lên, chặnánh mắt ác độc kialại, ánh mắt nhìn thẳng hướng đại hoàng huynh, ẩn ẩn hàm chứa một tia cảnh cáo. Hai người chúng ta hiện tại tuy rằng bảo trì trung lập, nhưng nếu ngươi đối chúng ta có hành độnggì không tốt, cũng đừng trách chúng ta đứng về phía nhị hoàng huynh..
Phụng Thực đế lộ ra miệng cười, gật gật đầu nói: “Trận này tỷ thí… xem ra là lão Nhị thắng một bậc. Khụ khụ… Thoán nhi, đệ đệ ngươi muốn con điêu, ngươi có thể cho hắn hay không?”
“Đương nhiên! Tứ đệ thích cứ việc cầm.”Hoàng Phủ Thoán đến bây giờ mới lộ ra vẻ mỉm cười.
“Oa! Cám ơn nhị hoàng huynh!” Tứ hoàng tử Nguyên Nguyên vui vẻ chạy lại chỗ con bạch điêu, ôm lấy.
Phụng Thực đế nhìn công công bên cạnh, công công hiểu ý, xướng nói: “Hôm nay người thắng là—— Nhị hoàng tửHoàng Phủ Thoán điện hạ. Ngày mai lâm triều đương điện tuyên phần thưởng ——. Và công bố đề thi tiếp theo——.”
Chu Thừa tướng cùng những người liên can nghe vậy mừng rỡ, đều tiến lên chúc mừng Thoán Thoán. Thoán tuy rằng lo cho sự an nguy của Đường Trì, cũng không thể không ở lại nhận sự chúc mừng. Một bên hướng Hoàng thượng tạ ơn, một bên nghi hướng thoát thân.
Nóng… Nóng quá!
Cả người giống như bị đặt ở trong g hấp, nhất là ngực, nơi đó giống như trực tiếp bị lửa thiêu.
Máu của ta có phải đang sôi lên không? Muốn đưa tay cởi áo, nhưng vì sao tay chân không thể động đậy?
Không cần đắp chăn cho ta! Mau đưa cây đuốc ra chỗ khác! Cho ta nước…
“Thái y, bộ dáng của hắn thoạt nhìn giống như rất không ổn…, mặt đỏ như vậy! Thân thể cũng nóng bỏng!” Một bàn tay to lạnh lẽo đặt lên trán. Hô, thật thoải mái…
“Bẩm điện hạ, Đường thị vệ bị trúng tên có tẩm kịch độc của rắn nước, độc này tính nhiệt, phát độc thì toàn thân sẽ thành như vậy.”
Rắn nước? Ta bị rắn cắn sao? Sẽ không a, sư phó rõ ràng nói người ta nhiều năm ăn dược thảo cứ thế bình thường sống, độc không thể làm hại, độc xà như thế nào lại cắn thương ta? Còn nữa… người nói chuyện này là ai? Ai đang vuốt ve ta? Sư phó? Mẹ?
“Ngươi không phải đã cho hắn ăn giải dượcsao? Như thế nào còn chưa thấy hiệu quả?” Bàn tay to dời đi. Không! Đừng rời đi…, muốn kéo tay kia quay về, nhưng làm thế nào cũng không nâng tay lên được.
“Này… là bởi vì Đường thị vệ chẳng những thương ở ngực lại bị nội thương, khiến thể lực kháng độc giảm xuống, cho dù đã ăn giải dược… Trong khoảng thời gian ngắn dược hiệu tạm thời chưa thể khuếch tán đến toàn thân. Bất quá, hắn khôi phục thế này đã là phi thường. Người thường nếu trúng loại kì độc này cho dù không bị huyết phá hư mà chết, cũng sẽ bị sốt cao mà chết. Hãy nhìn bộ dáng khôi phục của Đường thị vệ, giống như chỉ là trúng xà độc bình thường vậy. Lão phu nghĩ, Đường thị vệ có thể đã ăn thuốc kháng độc tốt nào trước đây rồi.”
Ầm ĩ quá, không cần ồn như vậy ở bên tai ta. Ta muốn uống nước… Cho ta một chút nước uống…, mẹ, ta muốn uống nước,
“Nước…, mẹ… nước…”
“Thái y! Hắn đang nói chuyện! Hắn nói hắn muốn uống nước! Người đâu! Mang nước trà đến!”
“Từ từ, điện hạ! Bây giờ vẫn không thể cho Đường thị vệ uống nước…”
Không… Ta muốn uống…, ta nóng quá… Cổ họng khô rát…
Không rõ là mơ hay tỉnh, nghe được bên tai truyền đến thanh âm nói chuyện đứt quãng, trong đó nhiều nhất chính là người được xưng là điện hạ, người này lại thường xuyên dùng một bàn tay to hơi lạnh sờ sờ trán hắn, thỉnh thoảng ngồi ở đầu giường. Hương vị hắn truyền đến giống cảm giác của một người, một người vô cùng quan trọng với ta…
… Thoán Thoán.
Địa ngục lửa thiêu rốt cục chấm dứt, một dòng nước mát lành chảy vào họng, Đường Trì mở hai tròng mắt.
Cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần biến thành rõ ràng, hắn đồng thời thấy rõ người đang hai tay bưng trà đứng ở đầu giường.
“Trương… huynh đệ?”
“Đường huynh, ngươi rốt cục tỉnh! Thật tốt quá! Ngươi từ từ, ta đi báo cho điện hạ.” Trương Lương Thủ thấy Đường Trì tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng, đặt chén trà xuống.
“Khoan…” Nói còn chưa xong, Trương Lương Thủ đã biến mất.
Ai, Trương huynh đệ thực là nhiệt tình, thật rất xúc độngmột chút. Ta còn muốn hỏi hắn một việc. Ví dụ như, ta hiện tại có phải còn ở trong hoàng cung hay không? Ngươi không phải là thị vệ tới thay ta chứ? Còn nữa, ngươi có thể đem nước trà kia làm cho ta uống xong đã hay không? Ta sắp chết khát rồi!
Không để Đường Trì chờ lâu, từ một trận tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra. Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán mặt mang một tia quan tâm, có Trương thị vệ hộ tống, xuất hiện ở cửa.
“Điện hạ…” Thanh âm khàn khàn, ánh mắt chuyển từ nhị điện hạ xinh đẹp đến Trương Lương Thủ phía sau, trong mắt mang theo mong ngóng.
Cảm thấy kỳ quái, liền nhìn theo ánh mắt hắn, thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trương thị vệ trong tay bưng chung trà, Hoàng Phủ Thoán lộ ra miệng cười.
“Đưa ta. Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
“A? A! Vâng!” Trương Lương Thủ vội đưa chén trà cầm trong tay ra, thi lễ sau đó xoay người đi ra cửa.
Ngồi xuống mép giường, thấy Đường Trì cố gắng ngồi dậy, liền buông chén trà trong tay, dìu hắn ngồi dậy, thuận tiện đặt một cái gối vào phía sau hắn.
“Cám ơn… điện hạ, ” nam nhân cười cười ngại ngùng, rất là ngượng ngùng.
“Nếu nói tạ ơn, cũng có thể là ta tạ ơn ngươi mới đúng.” Đem chén trà đưa cho hắn, Nhị hoàng tử nhìn về phía nam nhân sắc mặt mang điểm hồng trên giường. Thấy hắn tay chân táy máy bưng chén trà, khiến nắp trà kêu leng keng, nhìn như sắp rơi vỡ.
“Ta cho ngươi uống.”
“Điện hạ, không… Không cần, ta, ta có thể.” Không biết sao, Đường Trì đột nhiên cảm thấy thực căng thẳng. Nhìn nước trà đưa đến bên miệng, lại từ chén trà nhìn về phía bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia,… Chính là bàn tay này vuốt ve khi ta hôn mê đúng không? Nhị điện hạ, Thoán Thoán, hắn muốn đích thân cho ta uống nước ai…
Cười cười, biết dung nhan chính mình đối người có lực sát thương thế nào, Thoán nghĩ Đường Trì đang thẹn thùng.”Được rồi, ngươi cứu ta một mạng, ta chưa báo đáp được, đành tạm lấy trà thay rượu kính ngươi một ly. Như thế nào? Hay ngươi không muốn để ta cho ngươi uống?”
“Không phải! Đương nhiên không phải!” Hai ngày không dùng, thanh âm của yết hầu chưa thấm nước phát ra thật sự không dễ nghe.
Mang theo một chút tư vị nói không nên lời, Đường Trì liền chậm rãi uống hết chỗ trà trên tay Thoán. Chất lỏng lạnh lẽo như đại mùa đông tiến thẳng vào dạ dày chẳng những không lạnh, thậm chí còn mang theo một tia ngọt ngào ấm áp như vậy.
Uống xong một ly, Hoàng Phủ Thoán thấy hắn giống như còn muốn nữa, lại cho hắn uống thêm một chén trà nóng.
Ba chén nước trà xong, tinh thần Đường Trì cũng tỉnh táo. Thanh thanh yết hầu, nhịn không được hỏi: “Điện hạ, kết quả săn bắn như thế nào?”
“Ngươi còn chưa hồi phục vết thương. Nếu có thể, ta thật muốn cho ngươi xem nét mặt của Hoàng Phủ Nhật ngay lúc đó!” Thoán như bạn bè, thả lỏng thân thể tự nhiên tùy ý cùng Đường Trì tán gẫu.
Đôi mắt Hoàng Phủ thoán hiện tại đối với nam tử trên giường đã hoàn toàn buông cảnh giác, hơn nữa lần đầu tiên cảm thấy ở bên cạnh người này lại có một cảm giác an tâm khó lý giải, thế nên khiến hắn cứ nói ra những ý niệm trong đầu mà không suy nghĩ gì.
Có lẽ có thể nói với người kia những điều không thể nói với người khác…
Cảm giác nhạy cảm được Thoán rộng mở tâm tình với mình, Đường Trì vừa thấy được an ủi lại vừa vui vẻ.
“Chúc mừng điện hạ! Nhưng Hoàng Thượng nói săn bắn xong sẽ công bố đề thi tiếp theo, đề thi kia phải…?”
“Đã chấm dứt.”
“Úc? Nhanh như vậy?”
“Ngày kế phụ hoàng khó có thể lâm triều. Lâm triều để bốn người chúng ta ở Thập Tự nội viết ra chính sách trị quốc, sau đó tuyên bố trước điện.”
“Kết quả phải…? Điện hạ người nói chính là?” Hơi hơi nhìn ra trên mặt Thoán vừa mới mười bảy tuổi có một chút mất hứng, đoán rằng có thể hay không là đáp án của hắn làm cho đương kim Thánh Thượng không hài lòng.
“Kết quả phụ hoàng chưa nói, để các đại thần cùng nhau bình luận. Sau đó có thể nghĩ, kết quả bình luận một phân thành hai. Ngươi cũng biết, hiện tại trong triều quyền lực phân thành hai phái?” Nhị hoàng tử cởi giày, cũng khoanh chân ngồi trên giường.
Gật gật đầu, đem thân mình lùi vào trong một chút, để đối phương được ngồi thoải mái.
“Ngày đó đề sách trị quốc, Hoàng Phủ Nhật viết: mở rộng quốc thổ, lập uy hậu thế. Lão Tam Hoàng Phủ Dũ viết: lấy nhân trị quốc, vạn dân làm trọng. Tiểu Tứ tử nói thẳng hắn không nghĩ đến việc hoàng đế. Đường trì, ngươi cho rằng ta sẽ nói cái gì?” Vẻ mặt thú vị hưng hưng.
” Trị quốc chi sách của Điện hạ…, ân…” Tự hỏimột phen, “Lấy tác phong làm việc của điện hạ mà xét, đại khái sẽ là mở rộng quốc thổ quốc nội phong phú trước, đợi dân phú mã cường mới có thể nói đến lo lắng mở rộng quốc thổ. Hơn nữa điện hạ khẳng định không muốn làm con rối của người khác, trở thành hoàng đế xong hẳn là sẽ đem thực quyền thu hồi trong tay trước. Về phần đối dân…, người sẽ bình nội loạn trước, sau đó chỉnh lại quan liêu, cuối cùng giảm thuế. Bất quá, hiện giờ Đại á hoàng triều nơi nơi đều là nhân tố bất an, nếu điện hạ trở thành hoàng đế, đại khái sẽ dứt khoát trọng chỉnh hẳn hoi một phen. Nhưng hiển nhiên sự tình không phải dễ dàng như vậy…, điện hạ, không biết thuộc hạ đoán có đúng không?”
Đường Trì không có chút giấu diếm, nhất ngũ nhất thập nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Hắn không ngại cũng không sợ Thoán sẽ vì vậy mà đề phòng hoặc hại hắn, hắn tin tưởng Thoán chính là đế vương trời sinh, người ý chí thiên hạ nếu nghi kỵ người khác, như vậy cuối cùng nghênh đón hắn cũng chỉ là thất bại mà thôi.
Nhìn thủ hạ này thật sâu, Hoàng Phủ Thoán đột nhiên nghĩ: có lẽ thế gian này người hiểu ta nhất nói không chừng chính là nam nhân tên gọi Đường Trì này. Ta có hắn tương trợ, cũng coi như thiên ý chăng?
“Ngươi không phải là người nói dối, phải không?”
Không rõ ý tứ của hắn, ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Về sau cũng không được nói dối ta, bên người một người cầm quyền khẳng định sẽ có không ít tiểu nhân. Dù ở giữa một đống lớn nịnh nọt, ta cũng muốn nghe được lời nói chân chính. Ta cần ngươi! Ngươi phải thề, về sau tuyệt đối không nói dối ta!”
Giấu diếm có tính nói dối không? Do dự một chút, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, thuộc hạ có lẽ không thể cam đoan tuyệt đối không nói dối người, nhưng là ta có thể thề, về sau chỉ là lời là ta nói với người, tuyệt đối không nói dối!”
“Hảo!”
Thân thể Đường Trì từ từ khôi phục, chờ khi thái y xác định hắn đã khỏi hẳn, Trương Lương Thủ rời hoàng cung trở lại hoàng tử cư, Đường Trì lại làm thị vệ bên người Hoàng Phủ Thoán như trước, ngày đêm đi theo hắn.
Theo Thoán cùng Đường Trì hai người phân tích, bọn họ cho rằng Phụng Thực đế sở dĩ không có tuyên bố kết quả vòng thi thứ hai, là vì phòng ngừa Đại hoàng tử biết chính mình đã mất hi vọng thắng, có lẽ sẽ bí quá hoá liều dùng vũ lực đoạt cung. Bảo trì cục diện hòa bình hai bên, có thể tạm thời ổn định những người liên can đến đại hoàng tử.
Hiện tại thắng bại tất cả chỉ còn chờ vào ý kiến của nhị vị hoàng tử!