Editor: Magi điên ( Osin)
Bê-ta: Nami-chan
“Luật Nghi đại ca, chúng ta đi ra ngoài, liệu có sao không?”
A Hổ nguyên bản thận trọng gọi y là Bạch đại phu, Bạch Luật Nghi nghe vậy rất phiền lòng, nên bảo hắn gọi mình là Bạch đại ca. Y cảm giác như tất cả đại phu đều giống trên TV, đều là lão nam nhân có hai chòm râu dài, mà y còn chưa già như vậy, không muốn gánh loại xưng hô này, vì vậy mới bảo A Hổ gọi là Luật Nghi đại ca.
Mà Bạch Luật Nghi thực sự là chưa từng thấy tiểu hài tử nào giống như A Hổ, trong mọi lúc hắn đều quá mức lễ phép. Khi ăn cơm, hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, thắt lưng so với khúc gỗ còn muốn thẳng hơn, tất nhiên vẫn chỉ là khiêm tốn so với lão ba của hắn mà thôi, hơn nữa, lúc ăn hắn hoàn toàn im lặng, tuyệt đối không nói cái gì. Từ lúc mang theo hắn đi ra ngoài, hắn đã hỏi câu này mười lần: “Chúng ta đi ra ngoài, liệu có sao không?”. Y cảm thấy tiểu hài tử này dường như bị lão ba hắn tẩy não quá nghiêm trọng rồi.
Những tiểu hài tử mười tuổi bình thường khác không phải là rất có sức sống sao, sau đó thấy cái gì tốt đều kích động hỏi đông hỏi tâynếu như siêu cấp muốn một thứ gì đó, sẽ khóc nháo ra đem phụ mẫu tra tấn một phen, nhưng hài tử này không có như vậy, ngược lại còn quá trầm tĩnh.
“Đương nhiên là không sao cả, mỗi ngày tản bộ một vạn bước, thân thể khỏe mạnh, tâm tình lại tốt. Người có khát không? A Hổ?.”
“Ta không khát.”
Miệng thì bảo không khát, nhưng bọn họ đã đi ra ngoài khá lâu, tính toán thời gian, cũng đã gần một canh giờ, trên trán A Hổ ướt đẫm mỗ hôi, mắt hắn cũng đang hướng về phía bà cụ bán nước ngọt bên đường.
“Ta mua một bát cho ngươi uống, được không?.”
“Không, ta thực sự không khát mà.” A Hổ cực lực từ chối.
Bạch Luật Nghi mắt trợn trắng, hài tử này rõ ràng là khát muốn chết, còn giả bộ cái gì, thật là làm người khác phải đau đầu mà.
“Ngươi không khát, nhưng ta khát. Bà, cho ta hai chén.”
Y đưa cho A Hổ một chén, vẻ mặt hài tử chợt lóe sáng, rồi lại xoay tay ngượng ngịu một hồi mới tiếp nhận, cái miệng nhỏ bé ngấp một ngụm, trên mặt hắn liền bởi vì tư vị ngọt của nước mà lộ ra vẻ tươi cười đặc biệt của tiểu hài tử, khiến cho Bạch Luật Nghi rốt cuộc cũng cảm nhận được hắn còn có điểm bình thường.
“A Hổ, nơi đó có cái gì vậy, dường như vô cùng náo nhiệt?”
Ngón tay hướng tới một nơi khá yên tĩnh, phát giác thấy nơi đó có rất nhiều người ngồi hoặc đứng,– xa xa nhìn thì đúng là rất đông, A Hổ cũng không biết lắc đầu nói: “Ta cũng chưa ra khỏi nhà bao giờ, không biết được đó là cái gì.”
“Chúng ta đến đó nhìn được không?”
Hài tử này một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, cũng chưa bao giờ ra khỏi nhà, cảm giác tựa như con chó nhỏ bị nhốt trong nhà, về sau ai cùng hắn nói chuyện nhất định se buồn đến chết, y cũng không thể ngồi xem loại bị kịch này phát sinh được. Cái loại khó ưa này thì có lão cha của hắn là đủ rồi, hài tử này không thể không bình thường như lão cha của hắn được.
“Nhưng là không còn sớm, nên trở về, nói không chừng cha sẽ tức giận.” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Luật Nghi đại ca, lỡ như cha sinh khí thì sẽ không được rồi.
“Sinh khí cái gì, ta thấy hắn suốt ngày trưng ra cái mặt như cương thi, dù sao hắn thích thì cứ để hắn trưng cho đủ”. Không thèm quan tâm đến cái tên mặt như người chết kia, y hướng về phía có tiếng người ồn ào, “Chúng ta mau mau đến đó xem, dường như siêu náo nhiệt a, nhất định phải có thứ gì thú vị để ngoạn, mới có thể khiến nhiều người tụ họp lại như vậy”.
A Hổ bị y kéo đi, đến nơi, tầm mắt bỗng nhiên trở nên bao la rộng lớn. Mấy chục người đang thả diều, ngẩng đầu xem, có rồng, có hổ, có bươm bướm, màu sắc rực rỡ, sống động như thật, có một cái đặc biệt lớn, bay cao vô cùng, thoạt nhìn giống như một con rồng uy vũ sinh phong đang bay lượn trên trời.
“Oa a!”
A hổ bất giác kêu lên, từ lúc được sinh ra đến giờ chưa bao giờ gặp qua vật nào lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, có lực rung động như vậy. Ánh mắt của hắn căn bản là không thể ly khai những con diều lớn đang bay theo chiều gió trên bầu trời, dường như bay nhanh hơn bất cứ cái gì kể cả những đám mây trắng.
“Thời cổ đại không có các loại cột điện lằng nhằng, thoạt nhìn bầu trời có vẻ rộng lớn hơn, A Hổ, chúng ta mua một con để thả có được hay không?”
“Thả cái này?”
A Hổ ngốc lăng, nhưng trong lòng mơ hồ dao động, nếu thật sự có thể thả con đại hổ kia lên trời, nhất định là phi thường thú vị nga, thế nhưng......thế nhưng thực sự có thể chứ?
“Bất quá cũng chỉ là thả diều mà thôi, cũng không phải đại sự gì, trước tiên chúng ta cần chọn một con diều để thả, chờ sau đó đã quen, nói không chừng còn có thể thả được một con lớn hơn, bay xa hơn, cao hơn, đẹp hơn thế nữa. Rất hấp dẫn nha.”
Y chỉ vào con rồng đang bay cao trên bầu trời rộng lớn kia, A Hổ không thể tưởng tượng được một lúc nào đấy, hắn sẽ có một con diều bay cao hơn, xa hơn, đẹp hơn con diều kia.
“Nhưng nếu không nhanh về nhà, cha sẽ lại......” Hắn sợ nếu về nhà chậm trễ, cha sẽ sinh khí.
Một phen bịt cái miệng của hắn lại, nếu không lại phải nghe hắn lải nhải những câu nào là phải nhanh nhanh về nhà, cha hắn sẽ sinh khí ra sao, thức ăn trong dạ dày y như muốn nôn hết ra ngoài. Rất nhanh chạy đến tiểu quán được bày trí bên cạnh, dù sao thời cổ đại cùng thời hiện đại cũng có điểm giống nhau, bên kia có người phát động trào lưu, thì ắt có người bán đồ vật này nọ.
Cũng giống ở bờ biển nhất định có người bán áo tắm, mũ bơi; ở công viên thì nhất định có bán kem, đồ uống; còn ở vườn bách thú thì chắc chắn sẽ bán thú bông; ở viện hải dương học thì sẽ có bán đồ lưu niệm hình cá heo. Vì vậy cho nên nơi thả diều, đương nhiên sẽ có một đống người đang bán diều.
Y mua một con được chủ quán giới thiệu là bay rất tốt, sau đó dạy cho A Hổ cách thả diều, lúc con diều đang dần bay cao lên, ánh mắt A Hổ lóe sáng hưng phấn chăm chú nhìn vào con diều, cho dù phải chạy đến nỗi người đầy mồ hôi, thế nhưng ở thời điểm con diều đang bay giữa không trung, hắn lộ ra vẻ tươi cười siêu cấp đáng yêu, cười đến toe toét, vẫn hưng phấn đến cực điểm mà gọi tên y.
“Luật Nghi đại ca, ngươi thấy không? Bay lên rồi, bay rất cao rất cao a!”
Thanh âm trẻ con của hắn rốt cục cũng có điểm giống với tiểu hài tử mười tuổi. Bạch Luật Nghi đối với hắn hài lòng gật đầu, xuất ra khăn tay, lau khô mồ hôi cho hắn, – để tránh khỏi bị cảm lần nữa.
Sau khi thả diều xong, bởi vì sắc trời đã tối nên không thể không về nhà.Nhưng là A Hổ vẫn gắt gao ôm chặt lấy con diều, dọc đường về nhà chỉ luôn nói về chuyện con diều, không còn bộ dáng im lặng quỷ dị như trước nữa. Xem ra chỉ cần đem hắn xuất môn vài lần, quen với cảnh sinh hoạt của dân chúng, hắn sẽ thay đổi trở thành bình thường a.
Lúc tiến vào gia môn, Bách Tỷ Ngạn đang ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt nghiêm trọng, A Hổ vốn đang nói chuyện với Bạch Luật Nghi, vừa thấy cha hắn sắc mặc thập phần khó coi, còn hung dữ trừng mắt lên, đột nhiên liền im miệng, thân hình cũng thu nhỏ lại vài phân, hắn nghĩ rằng nếu bên cạnh có một cái động, hắn nhất định sẽ hội lập tức chui vào trong đó, làm cho chính mình không xuất hiện trước mặt cha, khiến cho cha lại không vui.
“Ngươi dám một mình mang A Hổ ra ngoài, từ nhỏ hắn đã ốm yếu....”
“Ta với A Hổ đang đói bụng, muốn giáo huấn cái gì chờ chúng ta ăn xong hẵng nói.”
Vừa vào tới cửa thanh âm vang lên như tiếng chuông, Bạch Luật Nghi tức giận trả lời, Bách Tỷ Ngạn lại thêm đại hỏa, hắn sai ba bước, hắn chỉ cần hai ba bước đã đến trước mặt A Hổ, thanh âm trầm thấp như thạch (đá).
“Đây là cái gì? Người cầm cái đồ vật rách nát này làm gì?” Hắn định cầm lấy con diều, nhưng A Hổ vẫn giữ chặt con diều, không chịu đưa cho hắn, thanh âm của hắn trầm xuống dường như đang rất tức giận: “Buông tay!”
Vẻ mặt A Hổ như muốn khóc, Bạch Luật Nghi đi lên đứng đằng trước hắn, chặn Bách Tỉ Ngạn lại.
“Chính là chỉ mang tiểu hài tử này đi thả diều mà thôi, ngươi cần gì phải làm cái bộ dáng như lưu manh thế kia!”
“Cha, người đứng lấy đi, ta rất muốn cái này.”
A Hổ tuy rằng rất sợ cha hắn, nhưng là hắn rất muốn có được con diều này, bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ được vui vẻ như hôm nay, vì vậy hắn nhỏ giọng nói ra.
Nhưng là hai bên đều dùng lực, khí lực của Bách Tỷ Ngạn lại rất mạnh, con diều mỏng manh lập tức bị đứt thành hai mảnh. A Hổ ngây người, thứ hắn rất muốn vậy mà bị phá, lại là bị cha hắn phá hỏng, hắn lập tức thất vọng và khổ sở vô cùng, bắt đầu khóc thành tiếng.
“Hỏng, hỏng, nó hỏng rồi!”
Hắn khóc rung trời, mà Bách Tỷ Ngạn ngược lại rất sửng sốt, hài tử này từ nhỏ ở trước mặt hắn rất ít khóc nháo, không thể tưởng được chỉ vì một con diều nhỏ mà khiến hắn khóc đến chận động cả mái nhà.
Hắn bị tiếng khóc này khiến cho ồn ào lại có phần lúng ta lúng túng. A Hổ lại lôi một nửa bị xé ra từ trong tay hắn, khóc nức nở ôm con diều rách đôi chạy thẳng về phòng, giống như là Bách Tỷ Ngạn đã phá hư bảo vật trân quý nhất trong lòng hắn, mà không phải là một con diều tầm thường.
“Ngươi điên rồi à, là tiểu hài tử thì phải đi ra ngoài nhiều một chút, thể xác và tình thần mới có thể bình thường. Hơn nữa, ngươi không thấy lúc hắn đi thả diều trở về, khí sắc, sắc mặt hắn đều không giống như bình thường sao? Ta hôm nay tỉ mỉ an bài một kế hoạch cho hắn hảo hảo vui chơi một phen, tất cả đều là do ngươi phá hỏng.” Bạch Luật Nghi thấy thế lập tức chửi ầm lên. Chưa thấy qua người nào làm lão ba khó ưa như hắn, thật đáng giận, đã vậy còn làm tổn thương tâm tư của tiểu hài tử, chỉ đi thả diều thôi mà hắn đã tức giận mắng rung trời, hắn căn bản là không biết thương tiểu hài tử.
Y dùng sức đánh thẳng vào ngực hắn, Bách Tỷ Ngạn đại khái là chột dạ đến cực điểm, chình là vừa rồi nghe tiếng khóc của A Hổ đã khiến hắn tâm hoảng ý loạn. Bạch Luật Nghi đánh hắn một cái, hắn liền lui về phía sau một bước, chờ y đánh thêm mấy cái, hắn dù muốn lui cũng không thể lui được nữa. Lấy võ công của y, còn thiếu chút nữa là té nhào ngay giữa phòng khách nhà mình, thật sự là chật vật vạn phần, chột dạ đến mức không thể hình dung được.
Nguyên bản là hắn muốn ngồi đợi ở đại sảnh để khởi binh vấn tội, cả ngày ngồi đợi không thấy A Hổ với Bạch Luật Nghi trở về, hắn càng chờ tâm tình lại càng ác liệt. Vừa thấy bọn họ vào cửa, tự nhiên không thể kiềm chế cơn giận được nữa.
Nhưng là không thể tưởng được là hắn chỉ phá hư con diều rách nát trong tay A Hổ, hắn lại có thể khóc khổ sở thương tâm đến như vậy, mà nhìn vẻ mặt của Bạch Luật Nghi dường như tất cả đều là hắn sai, cũng khiến hắn càng ngày càng bất an, vậy là chính mình sai thật sao?
Vốn hắn phải mắng chửi người nhưng lại biển thành bị người mắng chửi, hơn nữa Bạch Luật Nghi đánh mấy chưởng khiến ngực hắn rất đau, đối hắn gào lên thanh âm lớn đến nỗi có thể phá thủng màng tai hắn. Hắn là Bách viên chủ thường ngày uy phong bát diện, hiện tại trong lòng lại run sợ, giống như làm vỡ bát lúc ăn cơm, như tiểu hài tử lúc làm sai, nói sai chuyện gì.
“Ngươi này làm lão ba có bao nhiêu khác thường? Tiểu hài tử cả ngày bị nhốt trong nhà, thật vất vả để đi ra ngoài chơi đùa, chỉ là đi thả diều mà thôi, nhưng người lại đem con diều của hắn phá thành như thế.”
“Ngươi...... lúc các ngươi đi ra ngoài vốn là nên báo lại cho ta, ta đời từ ban ngày cho đến tối, ngươi mang theo con trai độc nhất của ta xuất môn, chẳng lẽ ta lại không nóng lòng sao?”
Hắn rốt cuộc cũng mở miệngg, còn nói rất có đạo lý.
Đúng vậy, hắn tuyệt đối không có sai, là Bạch Luật Nghi sai, y đưa hài tử xuất môn cũng không thông báo cho phụ mẫu hắn, tự nhiên sẽ khiến cho phụ mẫu hắn nóng ruột, cho nên hắn mới có thể lòng nóng như lửa đốt hơn nữa vô cùng lo lắng, nên mới đối với A Hổ hung hăng như thế.
“Nóng lòng? Ngươi là nóng lòng vì tiểu hài tử, hay là nóng lòng việc rốt cuộc cũng có cớ làm khó ta?”
Bạch Luật Nghi lại đâm chọt vài câu trong lời nói khiến hắn á khẩu không trả lời được, hô hấp của hắn càng ngày càng yếu, tâm tình lại càng ngày càng loạn, thốt ra lời nói yếu ớt, nghe hết thảy giống như giả tạo nha!.
“Hắn là con trai độc nhất của ta, ta như thế nào lại không thương hắn.”
“Thương yêu hắn? Cho nên ngươi một tháng mới nhìn hắn có một lần, cho nên khi nhìn thấy ngươi, cả người liền cứng ngắc, ngươi đã bao giờ ngồi đầu giường kể chuyện cho hắn chưa? Ngươi có thường dẫn hắn ra ngoài chơi không? Ngươi có tỉ mỉ ngồi nghe hắn gần đây xảy ra chuyện gì không? Ngươi có biết hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì không?”
Cứ một câu, lại khiến Bách Tỷ Ngạn ngày càng chật vật, hỏi đến khi khiến cho đầu hắn đau như bị công kích, tâm hắn càng ngày càng nguội lạnh, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tài ăn nói của hắn bỗng nhiên lại trở thành giống như kẻ nói ngọng, rõ ràng tự giác biết y nói không sai, nhưng là hiện giờ gia đình phú quý nào, cũng đem hài tử cho hạ nhân chăm sóc, hắn làm vậy hắn là không sai đi.
Nhưng là hắn tổng cảm thấy lời hắn vừa thốt ra, sẽ bị nam nhân có khẩu âm quái dị trước mặt lạnh lùng mà thóa mạ, thâm chí sẽ bị y đâm thẳng cho đến khi người đầy lỗ thủng, đâm đến khi chết không có chỗ chôn thì thôi.
“Ở Bách viên này, mọi chuyện đều do ta xử lý, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa hài tử này giao cho hạ nhân chiếu cố, hạ nhân chiếu cố hắn rất tốt......”
Không đợi Bách Tỷ Ngạn thao thao bất tuyệt nói cho xong, Bạch Luật Nghi thật muốn cho hắn một quyền.
“Hạ nhân cũng không phải cha hắn, ngươi cũng không phải là nghèo đến mức không đủ sống, mà vì sinh tồn, cho nên không có thời gian để chiếu cố tiểu hài tử của mình. Ta nói cho ngươi biết, những bà mẹ độc thân ở thời đại của chúng ta, một ngày phải công tác mười mấy giờ, mỗi ngày kiêm ba loại công việc, đến buổi tối vẫn ngồi bồi tiểu hài tử trò chuyện. Ngươi không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng cũng không dành một chút lực chú ý trên người A Hổ, khiến cho hắn ngày càng tự khép kín bản thân. Không phải thân thể hắn không tốt, mà hắn chính là đối với chính mình không có tự tin, đối với thế giới bên ngoài lại càng sợ hãi rụt rè, này hết thảy đều là do ai, ta nói cho ngươi biết ——” hắn chỉ thẳng vào mặt Bách Tỷ Ngạn, “Đây đều là lỗi lầm của ngươi!”
Không khí gần như đông lại, tất cả hạ nhân đang đứng ngoài cửa đều nghe thấy thanh âm cãi vã, nhưng là không ai muốn đâm đầu vào chỗ chết mà tiến vào, Bách Tỷ Ngạn bị nói như vậy, sắc mặt như tro tàn, Bạch Luật Nghi oán hận đá hắn một cước.
“Ta nếu có thể cùng nữ nhân một chỗ, sau khi sinh tiểu hài tử ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, không giống như loại người như ngươi, sinh hài tử ra, đem hài tử trở thành heo thành chó mà dưỡng, ngươi cho rằng chỉ cần cho hắn ăn đủ cơm là được sao? Ngươi không quan tâm hắn, cũng không tự mình chiếu cố hắn. Nhìn thấy hắn liền trưng ra vẻ mặt thế kia, tuy rằng không trực tiếp nói hắn vô dụng, nhưng mà biểu tình của ngươi cũng nói rõ ngươi cho rằng hắn căn bản một tiểu hài tử vô dụng. Loại lão ba như ngươi, ta thấy là loại tồi tệ nhất, ngươi căn bản không xứng làm cha của người khác!”
Bạch Luật Nghi sau khi nói xong, chẳng muốn cùng nam nhân đầu gỗ này nói tiếp. Y nhanh chóng chạy đến phòng của A Hổ ở phía sau, A Hổ đã chui rúc vào chăn bông khóc thật lâu, hắn vừa thấy Bạch Luật Nghi liền khóc càng lợi hại hơn.
Bạch Luật Nghi nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, y cũng chưa từng dưỡng qua tiểu hài tử nào. Thế nhưng qua nhiều ngày ở chung, y biết hắn là một tiểu hài tử thông minh, không nỡ nhìn hắn khóc nức nở như vậy.
Y cả giận: “Đừng để ý đến cha ngươi, đầu óc hắn bị hỏng rồi. Người như thế thì không đáng làm ngươi khổ sở.”
Dưới sự an ủi ôn nhu của y, A Hổ ngược lại nhịn không được lại càng gào khóc, chính mình từ nhỏ đến giờ chưa có người nào bồi tại bên người, lúc muốn khóc thì chỉ có ngồi một mình mà rơi nước nước mắt, hận chính mình thân thể không tốt lên, cho nên cha mới có thể ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Mãi cho đến khi tiếng khóc đứt quãng, A Hổ mới nói ra lời nói ấn sâu trong lòng, hắn nghẹn ngào nói: “Luật Nghi đại ca, cha nhất định rất chán ghét ta, người khác nói ta mệnh trung đại sát, cho nên tại thời điểm ta sinh ra đã giết chết nương, cha mới chán ghét ta như thế, hắn không chịu thân thiết với ta, nhất định cũng là bởi vì hắn sợ ta sẽ khắc chết hắn”.
“XXX, đây là tên hỗn đản nào nói, ta đi vặn gãy cổ hắn.”
Bạch Luật Nghi nhẹ nhàng nói lời thô tục, loại mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao) này, lời đồn đại hạ lưu độc ác kiêm loạn thất bát tao này, cũng dám nói ra dễ dàng như vậy, thầm nghĩ loại khẩu khí này nói ra chắc là để lấy lòng cha hắn, loại người nói ra câu này phải bị đày xuống địa ngục, hơn nữa phải xuống tầng địa ngục, bị đầu trâu mặt ngựa ném lên nồi chảo, sau đấy biến thành con gà quay.
Từ trước đến nay chưa hề tin vào tôn giáo, nhưng Bạch Luật Nghi vẫn hi vọng thực sự có tầng địa ngục, có thể trừng phạt những tên siêu cấp đại hỗn đản đi đồn đại chuyện nhảm nhí đó.
A Hổ dường như muốn cười lên, nhưng cuối cùng nước mắt hắn lại chảy xuống.
“Thật là khổ sở, Luật Nghi đại ca, ta thật sự cảm thấy khổ sở a, cha không thích ta, nương lại đã chết, ta là hài tử không ai thương, có phải hay không?”
“Không đúng, ngươi nói sai rồi”.
Bạch Luật Nghi xoa xoa khóe mắt sắp rơi lệ của hắn, hài tử này an tĩnh quá mức, còn không phải là muốn không sảo không nháo (không ầm ỹ) mà là vì muốn lấy lòng mọi người cạnh mình, có tiểu hài tử mười tuổi nào lại có tâm địa thiện lương như vậy, một lòng chỉ muốn lấy lòng người khác, người trong Bách gia này, nhất là Bách Tỷ Ngạn, cần phải đi gặp A Hổ xin lỗi một vạn lần.
Không thể để hắn khổ sở như thế này nữa, mấu chốt bây giờ là, có thể kể chuyện xưa để khích lệ nhân tâm hắn, ít nhất còn có một nhân vật trong sách so với A Hổ có phần giống nhau.
“Để Luật Nghi đại ca kể cho ngươi nghe cố sự của một Ninja phi thường vĩ đại. Người được gọi là Ninja, là phải rất nhẫn nại. Ở thật lâu thật lâu trước kia, có một ninja, lúc hắn còn là một tiểu hài tử, đã bị mọi người trong thôn chán ghét......”
“Ninja là cái gì?” A Hổ mở to hai mắt đẫm lệ hỏi.
“Chính là võ công cao thủ.”
Quyết định nói đơn giản hơn một chút, để tránh giải thích những vấn đề quốc tịch bất đồng, lược giảm câu chuyện một cách đáng kể, cho nên Bạch Luật Nghi quyết định sử dụng danh từ của tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, làm cho A Hổ có thể dễ dàng hiểu được chuyện này hơn.
“Đây là cố sự về một cao thủ võ lâm vĩ đại, bởi vì hắn bị yêu hồ cổ đại phong ấn trên người phi thường đáng sợ, vì vậy mới bị mọi người trong thôn chán ghét. Hơn nữa hắn lại không có cha mẹ, vừa sinh ra đã là trẻ mồ côi, mọi người trong thôn nghĩ hắn là người mang đến tai họa, cho nên đều phi thường chán ghét hắn”.
A Hổ khóc ròng nói: “Hắn dường như so với ta còn thảm thương hơn, người trong nhà này, phần lớn đều đối với ta tốt lắm.”
“Đúng vậy, hắn là một tiểu hài tử rất đáng thương, nhưng là hắn chỉ dựa vào chính mình, đã khiến cho ngày càng nhiều người thừa nhận hắn, Luật Nghi đại ca kể cho ngươi nghe a......”
Truyện Naruto bị y đổi thành truyện Trung Quốc, nhưng khi kể đến lúc Naruto hoàn thành nhiệm vụ, trong mắt A Hổ cũng tràn ngập nước mắt cảm động.
“Ngươi xem ngay cả có võ công hạng bét, nhưng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều dựa vào quyết tâm và nghị lực của hắn, A Hổ, rồi một ngày nào đó ngươi cũng sẽ được như thế.”
“Ân, Luật Nghi đại ca, Naruto có hoàn thành nhiệm vụ sau đó không?”
Bạch Luật Nghi lần nữa kể tiếp. Mỗi lần nghe được một đoạn cảm động, trong mắt A Hổ lại lấp lánh nước mắt. Hắn ôm chặt Bạch Luật Nghi, sau khi nghe được một nửa câu chuyện, vì quá mệt mỏi, hắn nằm trên đùi Bạch Luật Nghi mà ngủ, có chết cũng không buông, giống như Bạch Luật Nghi là mảnh gỗ nổi lên trên đại dương mênh mông tĩnh mịch của hắn.
Mà Bạch Luật Nghi lại sợ kinh động đến hắn, vì vậy đành để hắn ngủ như vậy, còn lại chính mình thì dựa vào đầu giường ngủ, cho dù có điểm không thoải mái, nhưng là đêm nay tâm tình A Hổ lúc nghe xong chuyện y kể cũng đã tốt hơn nhiều, không uổng công y nói đến mức đau hết cả miệng.
Y hoàn toàn không biết ngoài phòng A Hổ có một bóng người cao lớn, hắn trầm mặc nhìn hết thảy mọi chuyện, đứng nửa canh giờ, chờ sau khi bọn họ đều ngủ, hắn mới lặng lẽ đi vào phòng.
Gò má A Hổ còn đọng lại những giọt nước mắt, trong tay còn nắm chặt con diều bị phá hỏng, thời điểm hắn cần an ủi nhất, không phải tìm người cha thân sinh ra mình, mà là hướng một người xa lạ mới ở tại Bách viên không đến một tháng. Lẽ nào hắn thực sự sai rồi sao? Sai trầm trọng rồi sao, cũng sai đến mức khiến cho phụ tử chí thân xa lánh như vậy sao?
Hắn lui ra ngoài, sau đó hiếm thấy, một đêm mà hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ.
END