Gần tháng ở đoàn làm phim, cứ có thời gian nghỉ dài, Lý Thư Di lại quay về thăm ba mẹ, lúc rảnh cũng sẽ chăm gọi điện về nhà hơn.
Hôm nay là tiệc đóng máy phim, tất cả đoàn làm phim tụ họp tại nhà hàng gần phim trường cùng nhau chúc mừng.
Tống Hạo cũng có mặt, ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng hai người lại ghé sát nói chuyện.Lần đầu hai người gặp nhau là khi Lý Thư Di tốt nghiệp đại học được vài tháng, vẫn đang đi dậy thêm tiếng anh buổi tối cho mấy trung tâm.
Cô bạn thân của cô là Tống Kỳ chuẩn bị lấy chồng có tổ chức tiệc chia tay, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Ân tượng của Lý Thư Di về Tống Hạo vô cùng mờ nhạt.
Tống Hạo vẫn luôn nhớ lần nhìn thấy Lý Thư Di, Cô gái với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khí chất thanh cao nhẹ nhàng, chiếc váy đen càng tôn lên nước da trắng ngần.
Anh bắt đầu tìm hiểu về cô, biết cô là một giáo viên tiếng anh, ngoài ra còn làm người mẫu ảnh, và MC cho một trương trình tiếng anh của đài truyền hình.Tống Hạo làm quen, đề nghị ký hợp đồng lăng xê cô với tư cách diễn viên, người mẫu, điều kiện là vẫn sẽ để cô phát huy khả năng ngôn ngữ của mình.
Đúng lúc Bà Lý đang bắt Thư Di về công ty của ba cô làm việc, vì không muốn tuân theo sự sắp xếp của mẹ, cô đồng ý nhận lời Tống Hạo.
Vì chuyện này mà một thời gian dài bà lý không nhìn mặt cô.
Còn cô và Tống Hạo dần dần trở nên thân quen như vậy.Lý Thư Di thừa nhận anh rất tốt, cô luôn coi anh là một người bạn, một người anh trai.
Một người đàn ông lặng lẽ bên cô chăm sóc cô năm nay như vậy cô có thể không yêu thích sao.
Nhưng cô biết trong lòng cô chưa buông bỏ được quá khứ, cô chưa thực sự có thể quên được đoạn ký ức đau buồn ấy.
Nhưng giờ đây người ấy đã chở về, cô đang lo sợ, cô đang chênh vênh, cô sợ sẽ mất đi tình cảm tốt đẹp này, sợ phải đối diện với sự thật đã lảng chánh bao lâu nay.Cảm thấy hơi choáng váng, Lý Thư Di xin phép đi vệ sinh, nôn một trận mới thấy thoải mái hơn, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng dáng đứng ngoài, nhìn thấy cô chật vật, tóc tai hơi lộn xộn, Phương Chính nhếch mép cười“ Tống Hạo xem ra chăm sóc cô không tốt nhở, có cần tôi giúp một tay không, tôi không ngại dùng chung người”Chếnh choáng say rượu, lại nghe thấy giọng điệu ấy, cả người Lý Thư Di tức giận muốn đi qua, vì say nên cô đi không vững, anh vội đỡ lấy cô, khoảng cách hai người rất gần, Anh có thể thấy mình hai mắt cô, đôi hàng mi run run, chỉ là chạm môi một cái nhẹCô hoảng sợ , vội đẩy anh ta ra, rồi nhanh chân bỏ chạy, đi một đoạn lại gặp Tống Hạo ở hành lang “ Em không sao chứ? ““Em không sao, chỉ là uống hơi nhiều””Anh đã xin phép mọi người cho em về trước rồi, mình về luôn đi”Lý Thư Di gật đầu, để anh dìu cô đi.Trên đường về Lý Thư Di gần như cảm thấy mình không say nữa, nụ hôn khi nãy khiến cô bừng tỉnh.
Tống Hạo đưa Lý Thư Di đến trước cửa phòng khách sạn, cô chào anh rồi quay người mở cửa định bước vào trong.“ Em đã suy nghĩ kỹ về việc hôm trước a nói chưa? Em có thể cho anh câu trả lời không?”Lý Thư Di không dám nhìn thẳng anh, cúi đầu nhìn bàn tay anh đang giữ lấy cánh tay cô, bất giác cô rơi nước mắt.
“ Nếu bây giờ em từ chối anh, em biết em sẽ hối hận, em biết em nợ anh quá nhiều, nhưng người ấy lại chở về rồi, giờ em không biết phải làm sao nữa” Cô khóc càng to hơn.
Tống Hạo đau lòng nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy xoa xoa mái đầu, tự lẩm bẩm “ Anh ta về rồi sao”Rốt cuộc anh cũng hiểu, ai cũng có giới hạn của mình, giới hạn của cô chính là người ấy, con người đã năm không xuất hiện, nhưng chỉ vừa xuất hiện đã khiếp cô đau lòng như vậy.Tất cả nhưng cố gắng làm cô vui vẻ hạnh phúc bao lâu nay của anh cũng không thể sánh bằng giây phút cô biết người đó chở về hay sao.” Anh thật sự thật sự muốn biết người ấy là ai, là ai mà có thể khiến cô gái của anh khóc nhiều đến vậy.” Cô gái tuổi tươi cười luôn chạy theo phía sau một người con trai, như chứ chim nhỏ.
Hôm ấy cô lại hẹn anh ra thư viện học tập, cuộc thi chung kết còn hai tháng nữa là bắt đầu, cô cùng anh giải đề, cùng anh học tập.
Phương Chính giải đề xong trước, nhìn sang cô gái nhỏ đang chăm chú suy nghĩ làm bài thật đang yêu.
Bàn tay bất giác đưa lên xoa xoa mái đầu “ Có phải với ai cậu cùng nhiệt tình vậy không, chủ động xin số, chủ động nhắn tin gọi điện, rủ đi học thế này sao?”Lý Thư Di đang tập chung làm bài, bất giác nghe anh nói rồi đỏ mặt, vội nhanh nhảu đáp lại “ Không phải vì chúng ta rất có duyên sao, cậu còn thắng mình ở cuộc thi mà, nếu không người vào chung kết là mình đó”Phương Chính rút lại bàn tay đang vuốt tóc, ngồi thẳng lung khoanh tay đưa mặt lại gần hơn nhìn cô chăm chú “ Không còn lý do đặt biệt nào khác sao”Nhìn gần như vậy, cậu có thể thấy rõ các biểu cảm trên khuôn mặt cô, thấy rõ làn da trắng mướt, chiếc mũi cao và đôi mắt to tròn long lang ấy, cậu tự nghĩ chắc đã rất nhiều người khen cô có đôi mắt rất đẹp rồiNghe Phương Chính hỏi, lại áp mặt gần như vậy, Lý Thư Di hơi cúi mặt xuống suy nghĩ sau đó nhanh ngẩng mặt lên nhìn thằng mắt cậu mỉn cười “không nói cho cậu biết”Cái cười lanh lợi phía sau, làm phương chính mỉn cưởi theo, khẽ xoa đầu cô..