Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 110: 110. sự nghi ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thực Vũ Khánh Cương đang đứng ngay ngoài cửa, chỉ có điều nghe thấy hai người trong phòng tranh luận, không có đi vào mà thôi, hắn biết ý tứ của vợ, tiểu tử thúi hôm nay may mắn, có vợ cảnh tỉnh nó, chứ đổi thành hắn, thì đã sớm dùng cành liễu quất rồi, cho nó biết, hoa tại sao lại đỏ như vậy!

Thô lỗ mở cửa, Hứa Tư Văn cười nhìn Vũ Khánh Cương thở hổn hển mang theo đồ vật tiến vào, Vũ Phẩm Tường rụt cổ một cái, cậu thật sợ ông chú vừa tới liền đánh cậu.

“Ăn cơm!” Nhìn thằng cháu út như vậy, Vũ Khánh Cương giận không có chỗ phát tiết.

“Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại đưa cháu về trường học, hiện tại chính là lúc mấu chốt, cháu cũng không muốn làm lỡ chương trình học đi?” Hứa Tư Văn ở giữa hai người xoa dịu.

“Dạ.” Vũ Phẩm Tường cúi thấp đầu ăn đồ ăn, không dám ngẩng đầu liếc nhìn ông chú của cậu một cái, ông chú nóng giận thật sự là lục thân không nhận.

“Em cũng ăn đi, cẩn thận dạ dày khó chịu.” Vũ Khánh Cương đối với vợ là ấm áp như gió mùa xuân, thế nhưng vừa quay đầu, đối với Vũ Phẩm Tường lại đổi thành bộ dạng khủng long phun lửa: “Mày cũng ăn nhiều một chút, để chịu được đánh!”

Vũ Phẩm Tường run run một cái.

“Hừ! Hiện tại biết sợ à, sớm nghĩ tới đi?” Vũ Khánh Cương thực sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày biết ai gọi điện thoại cho tao không?”

Vũ Phẩm Tường lắc đầu.

“Là anh ba mày!”

“A??”

“A cái gì a? Nếu không phải anh ba mày, thì điện thoại đã sớm chạy tới chỗ ba mẹ mày rồi, mày tự suy nghĩ lại đi, nếu ba mẹ mày biết được mày trốn học… Hừ hừ!” Hai cái hừ hừ cuối cùng kia là có ý gì, không cần nói cũng biết!

Vũ Phẩm Tường càng nghĩ mà sợ muốn đòi mạng. “Nó cũng biết sai rồi, anh đừng luôn hù dọa nó, một hồi lúc đưa thằng bé về trường học, nói chuyện với giáo viên cho tốt một chút, đừng để ghi tội gì đó, có ảnh hưởng với tương lai.” Hứa Tư Văn một bên uống canh nóng hầm hập một bên dặn Vũ Khánh Cương.

Cũng may mà có câu dặn dò này của Hứa Tư Văn, sau khi Vũ Khánh Cương đưa Vũ Phẩm Tường trở về, còn thật sự theo lời căn dặn, tìm giáo viên chủ nhiệm, sau đó còn có thầy chủ nhiệm, phó hiệu trưởng, hiệu trưởng, dù sao thì có thể tìm đều tìm hết, cũng đều nói chuyện tốt, nhất định không ghi tội, hoàn thành nhiệm vụ vợ giao phó, thế mới rời khỏi trường học.

Hứa Tư Văn ở trong nhà ngủ một giấc ngắn, mấy ngày nay Đông Bắc cũng ấm lại, có điều không ấm nhanh như phía nam, xuân mỏi thu mệt, mấy ngày nay y luôn ngủ không đủ, hơn nữa còn không biết có phải là vì mùa xuân đến hay không, mấy ngày nay mỗi đêm Vũ Khánh Cương đều muốn, khiến Hứa Tư Văn đau lưng nhức eo, chờ có cơ hội liền muốn ngủ một hồi.

May là chuyện trong tay bọn họ đều đã xử lý xong, có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ngày.

Lúc Hứa Tư Văn ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại đột nhiên vang lên, lúc cầm điện thoại lên, hai mắt Hứa Tư Văn cũng còn chưa mở ra. “Alo?” “Tư Văn à? Đưa thằng út trở về chưa?”

Là giọng của chị dâu Thúy Hoa. “Chị? Đã đưa thằng bé về… A… Sao chị lại biết được?” Hứa Tư Văn giật mình một cái liền tỉnh táo lại, thế nhưng lập tức một trận choáng váng, y hạ đường huyết! “Em nhắn tin cho chị thì đương nhiên chị biết rồi!” Chị dâu Thúy Hoa thở dài: “Bọn chị đều là người thô kệch không biết giáo dục con trẻ, nếu như ba nó biết được, còn không lột da nó chết. Tư Văn à, em giúp chị hai khai thông cho thằng út nha!” “Dạ… Chị hai, chị mới vừa nói, em nhắn tin cho chị à?” Choáng váng qua đi, đầu óc Hứa Tư Văn liền tỉnh táo rất nhiều, trực giác cảm thấy không đúng.

Y chưa từng gửi tin nhắn cho chị dâu Thúy Hoa. “Đúng vậy, chị còn tìm thằng hai đọc cho chị mà.” Chị dâu Thúy Hoa không quá biết chữ, cho nên tìm Vũ Nguyên Cát đang ở nhà đọc tin nhắn cho mình. “À, được, chị hai, chị đừng quan tâm, bên này cũng đã xử lý tốt, Phẩm Tường cũng trở về đi học rồi.”Hứa Tư Văn xoa xoa thái dương.

Chị dâu Thúy Hoa bên kia lại nói vài lời dặn dò, lúc này mới cúp điện thoại.

Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Vũ Khánh Cương, vừa gọi thông, Vũ Khánh Cương trước hết cho Hứa Tư Văn một câu: “Vợ à, đừng đa tâm.” Hứa Tư Văn khựng lại, lập tức liền nở nụ cười: “Làm sao anh biết em muốn nói gì?” “Thằng hai gọi điện thoại cho anh, nói có người giả thần giả quỷ, bảo hai ta cẩn thận.” “Vậy trong lòng anh có biết không?” Hứa Tư Văn đổ về cái giường mềm mại ôm chăn đè lên gối lười nhác tán gẫu. “Không! Loại chuyện này thế nào cũng phải cần hai ta ở Đông Bắc bên này mới được, em dậy chưa? Anh tới đón em, hai ta cũng không trở về, trực tiếp đi Lan Châu đi, bên kia cũng nên thỏa đáng, hai ta trở về xem còn làm thế nào!” “Anh đây là muốn tránh né à?” Hứa Tư Văn cau mày. “Tránh cái gì mà tránh? Bố trí cần thời gian, anh sợ lại dẫn lửa thiêu thân, dứt khoát trước hết đến Lan Châu bên kia, chờ chuyện đều làm xong xấp xỉ, chúng ta lại trở về câu cá.” Hứa Tư Văn nghĩ cũng phải, thời gian ngắn như vậy liền nhận ra không thích hợp, còn phải nhờ đối phương ngu xuẩn, gửi tin nhắn cho chị dâu Thúy Hoa!

Không biết chị dâu Thúy Hoa không biết chữ sao?

Vũ Nguyên Cát còn ở nhà kìa, một người học luật, có thể không có tư duy lô gíc kín đáo sao? Liếc mắt đã nhìn ra khác lạ. “Được rồi, anh tới, em đây liền thu dọn đồ đạc.” Hứa Tư Văn cúp điện thoại, tùy ý thu thập một cái rương hành lý.

Gần đây luôn bay tới bay lui trên không trung, chạy ở hai nơi Lan Châu Đông Bắc, chạy đến mức y cũng có chút buồn bực mất tập trung, trước đây y không thích nhúc nhích, trừ khi đi công tác, hiện tại thì ngược lại, cùng ông chủ Vũ thành một nửa người bay trên không trung. “Trở về thì ở lại thêm một đoạn thời gian đi? Bay tới bay lui không mệt à?” Hứa Tư Văn hơi híp mắt lại ngồi ở vị trí phó lái, bầu trời âm trầm, Đông Bắc bên này một ngày không thấy mặt trời thì nhiệt độ sẽ giảm xuống không ít. “Lúc này không cần phải gấp trở về.” Vũ Khánh Cương thấy mặt vợ lộ vẻ mệt mỏi, cũng rất đau lòng, quyết định ở Lan Châu một đoạn thời gian.

Lại là một chuyến chuyên cơ lên xuống, bây giờ Hứa Tư Văn cũng có chút quen rồi.

Không trực tiếp về công ty, mà là đến biệt thự nghỉ ngơi ba ngày.

Bây giờ biệt thự bên này thật có thể nói là muôn hồng nghìn tía bách hoa nở rộ.

Vừa không có loại rét tháng ba của Đông Bắc, khiến Hứa Tư Văn rất thoải mái ở nhà làm ổ hai ngày mới lấy lại tinh thần.

Vũ Khánh Cương lại không cần xả hơi, cái tên này cường tráng khiến Hứa Tư Văn ghen tị không thôi, có điều vừa nghĩ tới Vũ đại lão hổ không tình nguyện ăn rau xanh, Hứa Tư Văn liền cân bằng lại, còn không phải là do mình quản sao? Tôn Ngộ Không lợi hại đến đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Phật Như Lai.

Lúc Hứa Tư Văn trở lại công ty làm việc, toàn bộ tòa nhà B cao ốc VT đều đã sửa sang xong, người trong công ty cũng đều đã trở về, sau khi Trương Lam Hà có thành quả nghiên cứu của Hứa Tư Văn, mở rộng thuê thêm sáu mươi người đến công ty, dù sao thì sau này công ty sẽ càng lúc càng lớn, nhân thủ cũng nhất định phải ước chừng, không thì bọn họ chỉ ít người như vậy liền chiếm năm mươi tầng, thật lòng không còn gì để nói mà!

Hứa Tư Văn trở về, Trương Lam Hà vui đến hỏng mất. “Em trở lại rồi, không về nữa anh liền muốn ôm tiền lẩn trốn rồi!” Trương Lam Hà kích động gần như khóc rống nước mắt chảy thành sông. “Anh có cần vậy không?” Hứa Tư Văn cười đập vai Trương Lam Hà một cái, mấy ngày này quả thật cũng thiệt thòi một mình hắn độc diễn. “Không đến nỗi hả?” Trương Lam Hà đã trúng một đấm khoa trương ngã xuống ghế sofa chơi xấu không đứng lên: “Anh bị thương, em phải bồi thường cho anh tiền thuốc men, phí thu nhập, phí tổn thất tinh thần!” “Lấy bằng chứng ra, em liền cho anh.” Hứa Tư Văn không để ý hắn đùa giỡn, ngồi ở một bên rút văn kiện trên bàn ra tùy ý nhìn lướt qua, là báo cáo tính khả thi của kế hoạch tiến hành nghiên cứu mô-đun thương mại của bọn họ. “Hiện tại có thể ra thị trường à?” Nhanh như vậy đã có thể mở rộng ra, Hứa Tư Văn không chỉ có chút bội phục nhìn về phía Trương Lam Hà.

Rốt cuộc là đứa nhỏ sinh ra từ thế gia thương mại, dù không làm việc đàng hoàng cũng có thể làm tốt hơn rất nhiều so với người khác. “Ừ, em không biết chứ, từ khi quan tòa tuyên thắng, hai đứa thì phủi mông một cái liền đi, đường dây điện thoại phía bên anh thiếu chút nữa là bị số lượng điện báo đốt đứt rồi!” Trương Lam Hà mặt đỏ lừ lừ khoe khoang với Hứa Tư Văn: “Hiện tại người nào không biết mô-đun chương trình của chúng ta là dẫn đầu? Lúc trước may mà là độc quyền toàn cầu, rất nhiều công ty nước ngoài cũng truyền đạt cành ô liu, muốn chúng ta trao quyền đại lý mô-đun chương trình cho nước ngoài.” “Vậy rất tốt nha!” Hứa Tư Văn cũng cao hứng, cho dù y không quá tinh thông với mấy cái hoạt động thương mại đó, cũng có thể biết tiền cảnh rộng lớn lợi nhuận kinh người: “Hai ta nửa đời sau không cần sầu rồi.” “Còn không phải sao!” Trương Lam Hà lười biếng lại nằm ở trên ghế sofa: “Tư Văn, tiền lần này đủ cho hai chúng ta thư thư thả thả qua ba đời, em có tính toán gì hay không? Còn trông coi bộ kỹ thuật của công ty chứ?” “Tại sao nói như thế?” Hứa Tư Văn giương mắt nhìn Trương Lam Hà một cái. “Giấc mộng trước kia của em đâu?” “Giấc mộng trước kia, không phải thực hiện rồi sao?” Hứa Tư Văn hơi rũ mắt xuống: “Trang Sĩ Nhân đã nhận được báo ứng, công ty cũng phát triển theo xu thế tốt đẹp, em cũng tìm được phu quân.” Trương Lam Hà nhìn Hứa Tư Văn một hồi, đột nhiên liền giống như nghĩ thông suốt mà chuyển đề tài: “Đúng rồi, em nói quyền đại lý nước ngoài của chúng ta, muốn bao nhiêu mới thích hợp? Chúng ta chính là bên bán thị trường, giở công phu sư tử ngoạm tùy tiện kêu giá!” “Tự anh kêu đi, cẩn thận bán quá đắt không ai muốn, liền thành hàng tồn.” Hứa Tư Văn bị Trương Lam Hà chọc phát cười: “Bụng anh cũng đừng quá lớn, cái thứ khoa học kỹ thuật này biến chuyển từng ngày, hiện tại chúng ta là tuyến đầu trước nhất, ai biết ba năm, năm năm sau còn phải hay không? Có thể bán bao nhiêu liền bán bấy nhiêu mới tốt, dù sao thì sau này còn có thứ càng tiên tiến hơn xuất hiện thay thế, anh không nắm chắc hiện tại, sau này sẽ phải chịu khổ đó!” Trương Lam Hà lộn mèo từ trên ghế sofa đứng lên: “Được rồi, nếu người nghiên cứu phát minh là em cũng đã nói như vậy, thì anh biết nên làm gì bây giờ.” Hứa Tư Văn nhìn hắn tại chỗ đầy huyết sống lại, cảm thấy năng lực của đồ ngốc thật lòng không thể nghi ngờ, nhìn tốc độ hồi phục này. “Vậy thì tốt, anh xem đó mà làm thôi, dù sao thì công ty là của hai ta, anh không tận tâm cũng không được, em đến bộ kỹ thuật nhìn tình huống.” Hứa Tư Văn đứng dậy liền đi, hình như đã sắp một tháng y không trở lại rồi, rất là nhớ phòng máy bộ kỹ thuật đó.

Nơi này là nơi Hứa Tư Văn ngây ngốc đến mấy năm, sợ là nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường, cho nên rất thuận lợi đến bộ kỹ thuật, phòng làm việc y cũng không đến, mà là đến phòng máy trước.

Còn chưa tới phòng máy, liền nghe được tiếng cãi vã. “Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi vào hả? Tôi còn có chuyện chưa làm tốt đây! Anh có thể đừng luôn thần kinh như thế được không?” Một cái giọng nữ, không phải loại sắc nhọn cố tình gây sự kia, mà là bộ dạng rất rất gấp. “Xin lỗi, không có Trương tổng tự mình dẫn dắt, bất luận người nào cũng không thể tiến vào phòng máy!” Bảo an ở cửa vẫn là nhân thủ mà Vũ Khánh Cương điều tới từ Đông Bắc Hổ, chỉ nhận lý lẽ cứng nhắc chứ không nhận người.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio