Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 115: 115. liên quan tới xưng hô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kết thúc buổi lễ! Bày tiệc! Mở tiệc!” Đảm nhiệm người điều hành buổi lễ chính là bát đường thúc, cũng chính là đại đường thúc nhà bát gia gia, con cháu đều đi học rồi, còn mười phần phấn khích kêu gọi.

Vũ Khánh Cương vì ngày hôm nay, đã sớm đem toàn bộ nhân thủ ở nhà ăn chuyển đến Hứa Gia Tập, từng món từng món thức ăn xếp đặt trọn một trăm bàn.

Bay trên trời đi trên đất chạy trên núi bơi dưới biển, toàn bộ đều ở trên bàn.

Trong viện Hứa gia chỉ có bốn bàn, đều là người thân cận, mà bắt đầu từ cửa lớn Hứa gia kéo dài tới trên đường, Vũ Khánh Cương tiếp nhận kiến nghị của bếp trưởng, bày tiệc cơ động.

Tất cả mọi người của Hứa gia tập đều có thể ăn được!

“Anh chuẩn bị bao lâu?” Hứa Tư Văn len lén hỏi Vũ Khánh Cương, một chút y cũng không nhận ra được, người này trộm làm im hơi lặng tiếng, làm ra tràng cảnh lớn như vậy, nói không cảm động là giả, hai nhà đều đã thông gia, mà lâu như vậy cũng không có động tĩnh, còn tưởng rằng phải chờ tới thu hoạch vụ thu chứ.

“Thời gian rất lâu trước liền chuẩn bị, có mấy người biết anh muốn kết hôn liền liên tiếp truy hỏi cô dâu là ai, người như vậy anh đều mời tới, làm cho bọn họ biết được, quan hệ của anh và em, em chính là vợ anh, là con dâu mà Vũ gia đều thừa nhận, hoặc là anh làm vợ em, cho bọn họ đến chơi miễn phí!”

“Làm sao? Anh bị người ta quấn lấy à?”

“Có mấy người nhất định muốn thông gia với anh, mấy cô gái đó anh đều không cần nhìn chỉ lắc đầu nói không được! Có người chưa từ bỏ ý định, hôm nay đều mời đến.” Vũ Khánh Cương đắc ý dào dạt, cái chiêu bày bàn tiệc mời ăn cưới của hắn, liền sáng tỏ nói cho những người kia biết, hắn là nam nhân có gia đình, bọn họ triệt để bỏ đi tâm tư.

Hứa Tư Văn có chút kinh ngạc nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, không cho người khác mặt mũi như vậy thật sự không vấn đề sao?

Vũ Khánh Cương căn bản không quan tâm, hắn có quy tắc làm việc của mình, mấy thứ ngổn ngang kia trước đây không dính tới hiện tại không để ý tới ngày sau càng là không thể chạm vào.

Hắn có thực lực, hết thảy âm mưu quỷ kế trước thực lực tuyệt đối, là không hề có tác dụng, đừng thấy hắn không có bao nhiêu văn hóa, nhưng ánh mắt nhìn thế sự thì rất sắc bén.

“Đi thôi, đi chúc rượu mọi người với em.” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương, lần lượt chúc rượu từng người, quá nhiều người, có người Vũ Khánh Cương biết Hứa Tư Văn không biết, càng nhiều hơn chính là Hứa Tư Văn biết mà Vũ Khánh Cương không biết, vì nơi này là Hứa gia tập.

Cho nên Hứa Tư Văn ở phía trước cầm khay cùng chén rượu, Vũ Khánh Cương ở phía sau cầm hai bình rượu trắng Thiên Hạ Hương, Hứa Tư Văn giới thiệu cho Vũ Khánh Cương: “Đây là chú sáu, đây là bác tám phường Tiến Sĩ…”

Quá nhiều người, Vũ Khánh Cương căn bản không nhớ được ai là ai, chào hỏi đại khái, hắn không nhớ kỹ người ta cũng không sao, chủ yếu nhất là để cho người ta nhớ kỹ hắn là được.

Hơn nữa hắn cũng nói như thế với người ta, Hứa Tư Văn đạp hắn một cước bảo hắn đừng thành thật như thế, ngược lại ấn tượng của các tộc nhân Hứa gia tập đối với hắn rất tốt.

“Là một người thành thật, Tư Văn có phúc lớn!”

“Không tồi, không cần giấu tâm nhãn với người trong nhà.”

Đánh giá của người Hứa gia tập đối với Vũ Khánh Cương đều rất cao, Hứa Tư Văn không biết loại cục diện này rốt cuộc làm sao mà tới, có điều bọn họ đều cảm thấy Vũ Khánh Cương là người tốt, xứng với Hứa Tư Văn của bọn họ.

Đợi đến người mà Vũ Khánh Cương quen biết, hắn liền đặc biệt trực tiếp đặc biệt hào sảng kéo Hứa Tư Văn đến bên cạnh mình, tùy tiện khoát tay với mọi người: “Tất cả nhìn một chút, đây là đương gia của tui, sau này biết rồi thì đừng có không biết chuyện nha!”

Ý tứ của Vũ Khánh Cương rất rõ ràng, Hứa Tư Văn được hắn đặt ở phía trên mình, phàm là người quen biết hắn, nên đối đãi với Hứa Tư Văn thế nào, chính mình tự suy nghĩ.

“Đại đương gia!” Tất cả mọi người một động tác, giơ bát rượu trong tay lên, một hơi cạn sạch!

“Mọi người không cần khách khí!” Hứa Tư Văn chiếm được một cái xưng hô “cao lớn”, “gần gũi quần chúng” như thế, khóe miệng co quắp nuốt gần mười mấy bát rượu vào bụng.

“Tại sao là rượu gạo?” Rượu vừa vào miệng Hứa Tư Văn liền phát hiện không đúng, có điều không dám lộ ra, len lén kề tai nói nhỏ với Vũ Khánh Cương.

“Em trâu bò lắm sao!” Vũ Khánh Cương cũng nhỏ giọng: “Em uống lại bọn họ sao? Người mà một bình thiêu dao liền nằm sấp, không có tư cách uống hết, lấy chút rượu gạo đối phó đi, muốn uống thì ngày khác chúng ta uống đủ với bọn họ.”

Hứa Tư Văn: “…!”

Không phải y chỉ có một lần kia thôi sao? Còn nhớ mãi không quên như thế?

Y không biết tâm tư của Vũ Khánh Cương, đêm tân hôn, vợ uống rượu say nổi điên gì đó, chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy đặc biệt thắt lòng!

Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, hắn tự mình bưng bình rượu, rót rượu cho người khác đều là đồ thật, còn cho vợ mình thì lại là lén lút rót rượu gạo.

Hai người kính rượu, cũng coi như là lần lượt giới thiệu mọi người của Hứa gia tập cùng Đông Bắc Hổ, mặc dù mọi người còn không phải quá quen, thế nhưng người của Hứa gia tập còn rất yêu thích đám đại hán Đông Bắc này, nhưng cũng có người trợn mắt há mồm đối với xưng hô của đám người kia với Hứa Tư Văn.

Hết cách rồi, cảm giác rất kịch!

Khí thế kia, thật giống như thổ phỉ!

Người tới từ Đông Bắc đều phóng khoáng, người Hứa gia tập uống rượu dùng chén, còn bọn họ lại dùng tô lớn, hơn nữa rượu mà Hứa gia tập tự ủ có độ rượu không cao, đám thùng rượu này dứt khoát thẳng tay mà uống rượu!

Kết quả chính là vài người khách tới từ Đông Bắc chuốc đổ người bản địa Hứa gia tập, đều uống gục!

Từ đầu Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn liền trộm dùng mánh lới, Vũ Khánh Cương chỉ mưu mô đổi rượu thôi, nhưng Hứa Tư Văn lại là cao thủ trong đó, thủ ở bên cái bàn trưởng bối thân thiết, ăn ăn uống uống, ai muốn chúc rượu thì trước tiên cũng phải bắt đầu từ trưởng bối, nơi này chỉ đời ông nội thôi đã có mấy người, lại có thêm ông hai và ông ba bên phía Vũ Khánh Cương, vừa lại đây chúc rượu, là phải vài chén, cho nên ai không có chuyện gì thì cũng sẽ không lại đây chúc rượu!

Người khác đều vụng trộm nói Hứa Tư Văn che chở Vũ Khánh Cương, ngay cả cơ hội để bọn họ rót rượu cũng không cho, không biết là, ban đầu là Vũ Khánh Cương che chở cho Hứa Tư Văn.

Uống rượu mừng cả một ngày, tiệc rượu đổi ba lần, buổi tối rất nhiều người đều không về nhà, may là Hứa gia tập cái khác không nhiều, nhưng tộc nhân Hứa thị thì rất nhiều, một nhà nhận hai ba người về, phòng khách trong nhà có thể sắp xếp.

Lúc ăn cơm tối, còn lại đều là người nhà và bạn bè thân thiết nhất, lúc này hai chồng chồng không trộm dùng mánh lới nữa.

“Hứa tiên sinh, tất cả mọi người trong nhóm chúng tôi, mời anh một chén, chúc anh cùng ông chủ, bạc đầu giai lão, ân ái trăm năm.” Ngụy Diên dẫn theo đoàn đội của hắn, lần đầu tiên đường hoàng ra dáng chào hỏi Hứa Tư Văn, bọn họ đều là phụ tá đắc lực của Vũ Khánh Cương, mặc dù là người ăn lương siêu cao, nhưng bọn họ cũng giúp Vũ Khánh Cương nắm chặt Đông Bắc Hổ.

Sự tin tưởng của Vũ gia đối với bọn họ, cũng làm cho bọn họ cảm khái sống chết vì tri kỷ.

“Được! Cảm ơn mọi người.” Câu “cảm ơn” này, là vì cái gì, mỗi người đều có suy đoán của mình, cảm ơn bọn họ hiểu rõ, cảm ơn ủng hộ của bọn họ, Hứa Tư Văn là thật lòng thật dạ nói cảm ơn, nếu như bọn họ không ủng hộ, cho dù chỉ mặc kệ, thì y cùng Vũ Khánh Cương cũng sẽ không trôi chảy như thế, dù sao thì một tập đoàn tài chính lớn như vậy nếu như không có người thừa kế trực hệ huyết thống mà nói, rất dễ dàng gây nên gợn sóng.

Mấy người Ngụy Diên không hổ là nhân viên mà Vũ Khánh Cương bỏ ra giá cao thuê tới, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, người trong Đông Bắc Hổ lại tiếp nhận sự thật Hứa Tư Văn là phu nhân của ông chủ bọn họ, không có ghét bỏ không có không quan tâm, ngược lại còn đi uống rượu mừng.

Ngay cả chính công ty của bọn họ cũng là sau khi khai trừ vài nhân viên, mới tiếp nhận sự thật ông chủ của bọn họ là một đại hán Đông Bắc.

Đây là Trương Lam Hà tranh thủ lén lút nói với Hứa Tư Văn.

Sau đó, Hứa Tư Văn vẫn chạm chén với từng người, chén của y rất nhỏ, bộ dạng chỉ như một cái miệng nhỏ, đây là mẹ Hứa chuẩn bị cho hai người bọn họ, nhỏ như vậy dù có uống một trăm tám mươi chén, nhìn số lượng hù người, nhưng kỳ thực gộp lại, cũng chỉ được một bình rượu.

Hứa Tư Văn đặc biệt tôn trọng đối với những người cùng ăn qua cay đắng với Vũ Khánh Cương, mỗi người y đều từng nghe Vũ Khánh Cương nói qua mấy lần, cho nên lúc mời rượu, y còn có thể trò chuyện hai câu việc nhà với từng người.

Thế này xem ra khoảng cách sẽ gần nhau hơn.

Quan Tỏa vỗ vỗ vai Vũ Khánh Cương: “Anh Cương tử, người vợ nam này anh tìm rất tốt, biết nói chuyện biết làm việc, còn không xem thường bọn em.”

“Em ấy là tốt nhất!” Vũ Khánh Cương kiêu ngạo chết rồi, ánh mắt các anh em nhìn hắn đều ước ao ghen tỵ.

Cuối cùng, Hứa Tư Văn chỉ có một yêu cầu với mọi người: “Đổi xưng hô đi, đại đương gia nghe thế nào cũng thấy giống xã hội đen vậy?”

“Bên Đông Bắc bọn em, đương gia là chỉ chủ nhân một gia đình, người định đoạt; anh cũng kết hôn với anh Cương tử rồi, tự nhiên lời nói của anh ở trong nhà cũng được tính, nhà anh không phải hai chủ hộ sao? Bọn em cảm thấy vẫn gọi đại đương gia là thích hợp. Anh Cương tử chính là đương gia!”

“Nhưng anh Cương tử và kỹ thuật viên Hứa đều là nam, gọi đương gia quả thực không quá thích hợp, nhìn xem nên gọi cái gì?”

“Tỷ phu (chồng của chị-anh rể)? Nhưng Cương tử là anh mà!”

“Vậy thì gọi ca phu (chồng của anh)?”

“Dẹp đi! Còn ca phu nữa chứ? Đây là cái xưng hô gì hả?”

“Đúng vậy, có biết nói chuyện hay không?”

“Phạt rượu phạt rượu!”

Người đề nghị bị đổ ba bát rượu, không dám lên tiếng.

“Không gọi đương gia, cũng không gọi đại đương gia, sau này gặp, liền gọi anh Tư Văn! Không phải mấy cậu đều gọi anh ấy là anh Cương tử sao? Vừa vặn, còn rất xứng với anh Tư Văn.” Hứa Tư Văn cũng không thích mọi người gọi mình là “đương gia “, như vậy làm cho y cảm thấy rất không được tự nhiên, cảm giác như là đại đương gia của bọn họ, chứ không phải là của một mình Vũ Khánh Cương.

Đương gia, chỉ có Vũ Khánh Cương có thể kêu y, y cũng chỉ gọi đương gia với Vũ Khánh Cương, đây là xưng hô chuyên dụng của hai người bọn họ.

Sao có thể dùng chung chứ!

Phải là độc quyền mới đúng.

“Cái này được!” Vũ Khánh Cương vỗ bàn một cái: “Sau này liền kêu anh Cương tử, anh Tư Văn, còn đương gia gì đó, đó là chuyện của hai người tụi tui, mấy người không được gọi bậy, nếu nghe thấy lại có người dám kêu như vậy, tui liền đánh nhau với người đó nha!”

“Anh Tư Văn!”

“Ừ!”

Tất cả đám đồng bọn của Vũ Khánh Cương, ầm ầm hô lên một câu với Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn cười híp mắt lớn tiếng đáp lại.

Náo nhiệt qua đi, những người này cũng có tộc nhân Hứa thị nhận về an bài chỗ nghỉ chân, Hứa Tư Văn cảm thấy mình bước đi cũng có thể cảm giác như là đang bay vậy, là uống nhiều rồi hay là rượu không say người người tự say? Y không biết nguyên nhân, thế nhưng y biết, ngày này, y rất hạnh phúc rất vui vẻ.

Buổi tối, tân phòng của bọn họ là gian phòng của Hứa Tư Văn, bên trong đã rực rỡ hẳn lên, màu sắc đỏ thẫm đặc biệt vui mừng, Vũ Khánh Cương nhìn vợ nằm trên chiếc giường mới màu đỏ, cả người đều muốn sôi trào, ngao ngao nhào tới… Bạn đang �

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio