Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 139: 139. hứa tư văn tâm thần không yên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Tư Văn với mấy người đám Mai Cảnh vừa nghiên cứu một cái liền không chú ý đến thời gian, thế nhưng lần này không giống, mí mắt Hứa Tư Văn luôn nhảy không ngừng, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, kết quả của việc lực chú ý không tập trung, chính là mỗi lần đều thí nghiệm thất bại, chương trình biên soạn ra, đều không thông qua.

“Thủ lĩnh anh làm sao vậy?” Đối với việc Hứa Tư Văn lại sai lầm lần nữa Mai Cảnh đặc biệt lo lắng, loại sai lầm này có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là trước đó không có phương hướng chính xác, loại trước bọn họ có thể tạm hoãn nghiên cứu, loại sau, thì lại là cực kỳ không ổn đó!

“Không biết, luôn cảm thấy không quá tốt.” Hứa Tư Văn biết tình huống của mình không quá ổn, liền từ bỏ dự định tiếp tục nghiên cứu, đứng dậy chậm rãi xoay người, nhìn thấy tất cả mọi người đang quan tâm nhìn y, trong lòng ấm áp, trên mặt khẽ mỉm cười: “Trạng thái không đúng, liên lụy mọi người rồi! Tôi đi điều chỉnh trước một chút, trước hết mọi người cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Làm một trong những ông chủ, lại là thủ lĩnh của bọn họ, y đã nói tạm dừng, người khác cũng thuận thế nghỉ ngơi, đứng dậy vươn thắt lưng mệt mỏi, dụi mắt nện chân, làm gì cũng có.

“Thủ lĩnh, xuống dưới lầu uống chút gì đi?” Có người kiến nghị Hứa Tư Văn đi ra ngoài một chút, công ty bọn họ hiện tại tuyệt đối đủ lớn đủ rộng, nếu muốn tản bộ thì cũng có chỗ để đi.

“Phải đó, thuận tiện nhờ thủ lĩnh mang cho tôi một ly trà sữa, vị cà phê nha!”

“Tôi cũng muốn một ly, đậu đỏ là được rồi.”

“Tôi muốn coca thêm đá, để tỉnh táo đầu óc.”

Một đám người báo tên vật phẩm muốn uống, cuối cùng Hứa Tư Văn bất đắc dĩ cầm giấy bút ghi nhớ, cuối cùng dứt khoát mời tất cả mọi người của bộ kỹ thuật uống nước.

Kỳ thực y biết, mọi người chỉ muốn có việc làm nhiễu loạn tâm thần y, để dễ bỏ qua cái cảm giác không biết tên kia.

Xuống quán nước dưới lầu, nơi đó được Vũ Khánh Cương làm vô cùng chính quy, người khác bán trà sữa đa số đều là pha bằng hương liệu, còn trà sữa nơi này, hồng trà là Kỳ Môn ( nhãn hiệu trà), sữa bò là mới vắt ra trong ngày, mật ong đều là chuyển từ bên Đông Bắc đến, trân châu thì lại là mỗi ngày làm mới một nồi, chưa bao giờ để qua đêm.

Hứa Tư Văn dứt khoát mời tất cả mọi người trong tầng lầu này uống nước, khiến quán nước một trận bận rộn, có điều lúc vừa bắt đầu người phụ trách quán nước liền pha cho Hứa Tư Văn một bình hồng trà, bên trong pha thêm đường đỏ, bưng đến cho Hứa Tư Văn ngồi ở trước cửa sổ sát đất.

“Hồng trà ngọt à?” Hứa Tư Văn kêu một tiếng xong liền cảm thấy không đúng, hồng trà dĩ nhiên là ngọt rồi!

“Ông chủ nói, mùa đông thân thể ngài vô cùng sợ lạnh, mời ông thầy thuốc đông y, nói uống thuốc bổ không bằng ăn đồ bổ, cho ngài uống chút hồng trà ấm người, lại pha thêm đường đỏ, chậm rãi điều dưỡng, đến mùa đông sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.” Làm người quản lý cơ sở Đông Bắc Hổ, người phụ trách quán nước biết đối với bà chủ nam này, ặc, được rồi, đối với ông chủ này ông chủ Vũ rất coi trọng và bảo vệ, tất cả mọi người đều không dám lười biếng.

Hứa Tư Văn nghe, cảm giác vị ngọt trong miệng, ngọt đến tận trong lòng.

Hai người ở cùng nhau tuy rằng không nói thất niên chi dương gì, tuy nhiên cũng có hơn nửa năm, hơn nửa năm đó, Vũ Khánh Cương đối với y đều trân ái như lúc ban đầu, nhiệt tình không có một chút nào hạ thấp.

Mà y đối với Vũ Khánh Cương từ tim đập thình thịch, mãi cho đến khi đem phần động lòng này, tế thủy trường lưu cho tới bây giờ trở thành tập mãi thành quen.

Mỗi ngày chọn trang phục cho hắn, không cho người ngoài khinh thường hắn, luôn cùng hắn nói chuyện trời đất, nghe hắn kể mấy tin đồn thú vị, nói với hắn đề tài thời thượng lưu hành…

“Vậy anh ấy uống gì?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, hình như xưa nay ông chủ Vũ không kén chọn đồ uống, thế nhưng cũng không có thức uống cố định.

“Cái này…?” Người phụ trách có chút lúng túng chà chà tay, hắn thật không muốn cáo trạng ông chủ với vị này đâu!

“Không tiện nói hả?” Hắn càng không nói, Hứa Tư Văn càng hiếu kỳ, bởi vì Vũ Khánh Cương tuy rằng thiên về ăn thịt nhưng cũng không phải không động tới rau xanh một ngụm nào, nhưng về việc uống, nhớ tới lúc Vũ Khánh Cương đến Hứa gia tập, trà ngon của bát gia gia, cũng bị hắn nốc ừng ực nuốt vào, bát gia gia tức giận đến mức lúc gặp lại Vũ Khánh Cương, nhất định cho hắn một bình nước sôi bự.

“Không phải, là mỗi lần ông chủ tới, đều la hét nói chết khát chết khát, sau đó liền rót nước nóng, ít nhất nửa bình, nhiều nhất là một bình! Uống xong liền đi, không nghe nói ông chủ thích uống thức uống gì…”

Lúc này Hứa Tư Văn liền nở nụ cười, y biết Vũ đại lão hổ mới không thích mấy thứ cao sang như vậy đâu, cái gì mà nước ngọt coca, trà sữa rượu đỏ, hắn đều không thèm khát, thứ thích uống nhất, tám phần cũng chính là rượu thiêu dao đi!

“Được rồi, khiến mọi người phải phí tâm rồi, đưa đồ uống đến cho mọi người đi, ghi vào sổ của tôi, cuối tháng đến chỗ phòng tài vụ đối chiếu lĩnh tiền.” Hứa Tư Văn có tài khoản ở đây, có thể kết toán hàng tháng, kỳ thực dựa theo ý tứ của Vũ Khánh Cương, hoàn toàn có thể ghi trên danh nghĩa của hắn, hắn nuôi vợ không phải là chuyện thường tình sao? Đáng tiếc, Hứa Tư Văn không thích, Vũ đại lão hổ cũng không dám cưỡng cầu, không thể làm gì khác hơn là cho vợ một cái tài khoản hàng tháng.

“À!” Người phụ trách rất có ánh mắt, xoát độ tồn tại trước mặt Hứa Tư Văn một cái, liền trở về bận rộn.

Chỗ Hứa Tư Văn đang ngồi, là một không gian nhỏ do trúc Quan Âm vây thành, bộ trang trí kiến trúc của Đông Bắc Hổ, là bộ ngành được coi trọng nhất, toàn bộ quá trình đều phải thuần xanh không ô nhiễm, ngay cả cái chỗ như quán nước, còn trồng cây nội thất xanh biếc làm như bình phong, ngăn cách ra không ít không gian riêng tư, khiến người ở đây có thể hưởng thụ được không khí tốt nhất cùng với không gian yên ả nhất.

Hứa Tư Văn nghỉ ngơi một hồi, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không vứt đi được, mở điện thoại di động, trước tiên gọi điện thoại cho người Vũ gia một cái, mặc dù lúc bình thường cũng có gọi, nhưng giờ làm việc, bất luận là Hứa Tư Văn hay là Vũ Khánh Cương, đều tuân thủ quy tắc ngầm là không gọi cho người nhà nấu cháo điện thoại, người nhà tìm bọn họ, chỉ cần không phải việc gấp, đều là sau khi tan tầm mới có thể gọi tới.

Gọi cho anh hai Vũ gia, anh hai Vũ gia đang về nhà xem nơi gieo trồng rau dưa, hơi kinh ngạc lúc này Hứa Tư Văn gọi điện thoại cho anh, cho rằng có chuyện gì đó.

Nghe Hứa Tư Văn nói nhớ bọn họ, còn hỏi anh gần đây làm sao, thân thể như thế nào, anh hai Vũ gia rất vui vẻ: “Thân thể vẫn khỏe, ở quê cái gì cũng tốt, vừa đến mùa hè anh liền về nhà, dù sao cũng thoải mái hơn trong thành phố.”

Xem ra không phải là anh hai Vũ gia, Hứa Tư Văn thăm hỏi vài câu liền căn dặn anh hai Vũ gia đừng ra ruộng vào lúc nóng nhất phòng ngừa say nắng, anh hai Vũ gia ở đầu bên kia hoàn toàn đáp ứng.

Sau khi Hứa Tư Văn cúp điện thoại, liền gọi điện thoại cho chị dâu Thúy Hoa, quá trình đại khái giống nhau, chỉ có điều thêm vài câu thăm hỏi Vũ Nguyên Cát với Adela, chị dâu Thúy Hoa cảm thấy thật cao hứng đối với việc Hứa Tư Văn đột nhiên nhớ mọi người: “Chờ lần sau trở về, ở nhà thêm hai ngày, bên này ngô đều mẩy hạt rồi, có trái nào trưởng thành sớm thì lột xuống, nấu ngô cho em!”

Hứa Tư Văn cười đáp ứng, đồng thời dặn chị dâu Thúy Hoa chú ý thân thể, còn có thay y chào hỏi Adela cùng với cục cưng trong bụng, bởi vì mang thai, người nhà họ Vũ quá sốt sắng, ngay cả điện thoại di động cũng không để cho Adela dùng, muốn dùng cũng chỉ có thể dùng điện thoại bàn.

Có điều giờ này, chỉ sợ không phải đang tắm nắng tản bộ, mà chính là ở trên giường chợp mắt, Hứa Tư Văn gọi tới cũng không quá thỏa đáng, liền dứt khoát trực tiếp tìm đương gia hiện tại trong nhà là chị dâu Thúy Hoa, có một trưởng bối ở đó, là đủ để biết bốn vãn bối có bình an hay không.

Người nhà họ Vũ đều rất tốt, không có việc gì, Hứa Tư Văn xem như là an lòng một nửa.

Nhưng nửa kia vẫn còn đang treo lên!

Nếu không phải bên Đông Bắc, vậy Hứa gia tập thì sao?

Vì vậy, Hứa Tư Văn tâm thần không yên, tán gẫu với chị dâu Thúy Hoa một hồi, sau khi cúp điện thoại không tới ba giây đồng hồ, liền gọi qua cho ba Hứa.

Ba Hứa đang ở trong rừng trúc thu thập lá trúc non làm trà trúc diệp, vào lúc này thích hợp nhất, mùa hạ cây trúc sinh trưởng nhanh, lá cây ra cũng nhiều.

Con trai út đột nhiên tìm ông, còn khiến ông cụ sửng sốt!

“Nghĩ như thế nào lại tìm ba?” Kỳ thực bình thường cũng có gọi điện thoại, nhưng đều là buổi tối, lúc người một nhà đều ở đó, gọi vào máy bàn ở nhà, nếu là tìm Hứa Gia Văn, thì lại trực tiếp lên mạng gọi video, còn có thể gặp mặt.

“Đột nhiên rất muốn nghe giọng ba.” Hứa Tư Văn nghe thấy câu hỏi trung khí mười phần của ông cụ, trái tim vẫn luôn hoang mang rối loạn cũng an ổn không ít.

Ba Hứa không có chuẩn bị tâm lý gì, đột nhiên nghe thằng con út làm nũng như vậy, lúc ấy liền trúng thẳng vào hồng tâm!

“Thằng nhóc thúi đã bao lớn rồi? Còn làm nũng với ba nữa?” Hai mắt ba Hứa có chút nóng lên, từ sau khi đứa nhỏ trở lại, kỳ thực đối với mình chung quy là có chút sợ hãi, bình thường nhìn thân cận, nhưng đến cùng thì trong lòng vẫn giữ lại nỗi tiếc nuối kia, ngày hôm nay đột nhiên nói như vậy, ông cụ đương nhiên không chịu nổi!

“Ba, đừng tiếp tục ở lâu trong rừng trúc, giờ này, mẹ đang làm cơm đi? Trở về đi, khí trời nóng như vậy, cẩn thận say nắng đó!”

Hứa Tư Văn cũng tìm về chút tâm tình thuở thiếu thời, nói một hồi lâu với ba Hứa, cuối cùng sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, liền tìm mẹ Hứa, thăm hỏi một trận, phát hiện mẹ cũng không có chuyện gì, cúp điện thoại liền gọi cho anh trai Hứa Gia Văn, Hứa Gia Văn là trạng thái tắt máy, lúc đó Hứa Tư Văn liền cảm thấy không xong!

Nhanh chóng gọi điện thoại cho chị hai, vừa gọi thông liền hỏi chị hai Hứa: “Chị hai! Sao anh hai lại tắt máy?”

“Anh hai em ở chỗ này giúp chị bày hàng đây! Điện thoại di động của hắn ngày hôm qua quên sạc pin, hết pin liền tự tắt, tìm hắn có chuyện à? Chị gọi hắn cho em!” Trình Mỹ Lệ nói xong liền kéo cổ họng gọi Hứa Gia Văn, nói Tư Văn điện thoại.

Hứa Gia Văn phản ứng nhanh nhẹn, cho rằng có chuyện gì gấp, nhanh chóng đi tới!

Hứa Tư Văn có chút lúng túng nói với anh hai, y chỉ là nhớ anh hai, gọi điện thoại cho anh hai lại không được, liền…

Ngược lại cuối cùng Hứa Tư Văn bị anh hai chị hai trêu ghẹo mất một trận, chọc Hứa Tư Văn chưa nói vài câu liền cúp điện thoại.

Nếu người trong nhà đều không có chuyện gì, Hứa Tư Văn uống một hớp hồng trà, đột nhiên ngây ngẩn cả người, người trong nhà đều không có chuyện gì, vậy người có chuyện, chỉ còn lại Vũ Khánh Cương mà y chưa liên lạc!

Nhanh chóng gọi điện thoại cho Vũ đại lão hổ!

Vang lên vài tiếng mới nhận.

“Vợ!” Âm thanh của ông chủ Vũ vẫn giống như lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhận điện thoại của hắn, khiến người ta rất có giác ngộ tuyên truyền.

“Làm sao giờ mới nhận điện thoại?” Nghe được âm thanh của Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn thở phào một hơi thật lớn.

“Vừa nãy không phải là đến giờ sao? Khai trương cắt băng khánh thành, tiếng pháo quá lớn, không nghe điện thoại kêu.” Vũ Khánh Cương vừa nói chuyện với điện thoại di động, vừa nhìn xung quanh, muốn tìm một nơi yên tĩnh chút…

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio