Tuy rằng Hứa Tư Văn không biết rốt cuộc Vũ Khánh Cương muốn làm thế nào trả thù lại, thế nhưng nhìn ra được, Vũ Khánh Cương là người không ăn được thiệt thòi.
Giống như chính hắn nói vậy, cái gì hắn cũng có thể ăn, dù là thịt thối cũng có thể nhai nhai hai cái, chỉ không ăn thiệt thòi!
“Anh cũng đừng cậy mạnh nha? Phải bo bo giữ mình hiểu không?”
“Không hiểu.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vũ Khánh Cương dùng một đôi mắt đặc biệt hồn nhiên nhìn y, sáng loáng viết: cầu giải mê hoặc cầu giải đáp cầu giải thích.
“Anh trả thù thì trả thù, nhưng đừng để cho người ta nắm được bím tóc (nghĩa là nắm được nhược điểm), làm không cẩn thận, anh trả thù xong thì người khác sẽ trừng trị anh đó, hiểu không?”
“Em chỉ cần bảo anh cẩn thận chút đừng để dính ướt luôn bản thân, không phải anh liền hiểu sao!” Vũ Khánh Cương bỗng tỉnh ngộ, vợ đây là lo hắn không để ý, bị người ta túm đuôi.
“Được rồi, chính là ý này.” Hứa Tư Văn xoa mặt, đối với cách nói địa phương của Đông Bắc, y cảm thấy y còn phải đi nghiên cứu một chút.
“Yên tâm đi, anh biết sức ăn mình bao nhiêu mà, khẳng định sẽ không để quá sức!” Vũ Khánh Cương chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà phát thề thôi.
Ngày thứ ba hai chồng chồng mới đến công ty, bởi vì hiện tại không cần vật biểu tượng là Vũ Khánh Cương đi ra ngoài xã giao, Vũ Khánh Cương cũng có chút thời gian, Hứa Tư Văn tiếp tục nghiên cứu đồ của y, ở sau lưng thì thuận tiện dùng thủ đoạn của chính mình giám thị xí nghiệp Triệu thị, y không tin người của Triệu gia như vậy mà có thể không hề có một bức màn đen nào!
Cứ xem người nhà bọn họ làm việc đi, liền khiến Hứa Tư Văn đặc biệt phản cảm, cho nên Hứa Tư Văn nhất tâm nhị dụng, một mình mở bốn cái máy tính, hai cái làm việc, một cái giám thị, một cái ghi chép.
Lại nói Vũ Khánh Cương, đừng thấy dáng vẻ hắn ở trước mặt Hứa Tư Văn thành thật như thế, nhưng vừa quay đầu, hắn liền lộ mặt ra.
Ngụy Diên hợp tác với hắn lâu như vậy, ông chủ là cái tính tình gì hắn ta rất rõ ràng, cho nên Vũ Khánh Cương vừa đến, hắn ta liền trực tiếp dẫn tất cả mọi người vào phòng hội nghị.
Cửa đóng lại, cũng không ai biết bên trong nói cái gì, dù sao thì thời gian nửa ngày cũng chưa mở cửa, cuối cùng lúc ông chủ dẫn người đi ra, liền thấy ông chủ cười rất vui vẻ, nhóm cao tầng cười càng vui vẻ hơn!
Hứa Tư Văn một bên thu thập vết đen của xí nghiệp Triệu thị, một bên trao đổi dữ liệu với Vũ Khánh Cương, bởi vì y phát hiện Vũ Khánh Cương cũng có một chút tư liệu liên quan tới Triệu thị, hơn nữa đều là tư liệu có bằng chứng, đặc biệt đầy đủ.
Trương Lam Hà đột nhiên tìm tới, nhìn thấy Vũ Khánh Cương cũng ở chỗ Hứa Tư Văn, dáng vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Sao tui không thể ở chỗ này?”
“Cậu, không phải, Vũ Khánh Cương, cậu nghĩ như thế nào vậy? Sao đã đến mức này rồi, mà cậu lại cho người hợp tác với Triệu thị vậy! Cậu ăn nhiều thuốc bị mê hồn rồi à?”
“Tui không hợp tác với họ, có thể bắt bỏ tù họ sao?” Vũ Khánh Cương dửng dưng như không.
“Ế?” Trương Lam Hà thấy Vũ Khánh Cương như vậy, liền nhìn về phía Hứa Tư Văn: “Em biết chuyện này không?”
Hứa Tư Văn lắc đầu: “Không rõ lắm, có điều Cương tử có lý do của chính mình, em chỉ xem kết quả.”
“Hai người chơi đùa như vậy là có ý gì? Sao anh bị làm cho hồ đồ rồi?” Trương Lam Hà nhìn không rõ.
Triệu Thục Đình đối xử với Vũ Khánh Cương như vậy, Vũ Khánh Cương lại còn bảo người khác hợp tác với xí nghiệp Triệu thị; Hứa Tư Văn thế mà lại không ngăn cản hoặc là nổi giận, lại chỉ xem kết quả cuối cùng của sự việc.
Vũ Khánh Cương đặc biệt đắc ý đối với việc vợ tín nhiệm mình như vậy, ngay cả lúc nhìn Trương Lam Hà cũng mang theo đắc ý: “Không phải trong nhà bà thím kia có tiền để đốt đến hoảng sao? Tui để cho cô ta gánh chút nạn đói trên người, xem cô ta có còn thời gian đi tìm nam nhân khắp nơi hay không.”
Trương Lam Hà không hiểu lắm, Hứa Tư Văn cũng có chút chưa hiểu rõ, hai người rốt cuộc bỏ qua, dù sao thì tới lúc đó liền biết.
Hứa Tư Văn đem chứng cứ xí nghiệp Triệu thị trốn thuế mà mình lấy được, làm thành hình thức thư điện tử, trực tiếp gửi qua bưu điện đến phòng tội phạm thương mại, hơn nữa Hứa Tư Văn không chỉ gửi một phần, y gửi cho mỗi một phòng tội phạm thương mại ở mỗi châu trên toàn quốc một phần, hơn nữa người được gửi đều là chức vị tổng đốc sát cùng với tổng đốc sát trở lên.
Y không chỉ gửi một phần qua bưu điện, là sợ lỡ như vừa khéo, bị người ta đè mấy chứng cứ phạm tội này xuống, che chở cho Triệu gia, trải qua giám sát và xâm nhập mấy ngày nay, Hứa Tư Văn biết chỗ dựa lớn nhất của Triệu gia, chính là con gái Triệu Tĩnh nhà thứ ba của Trương gia.
À, cũng chính là thím ba của Trương Lam Hà, cơ mà là thím họ, cũng không phải thím ruột.
Huống hồ, cha mẹ Trương Lam Hà đã sớm ly dị, ngày thứ hai sau khi ly hôn ba Trương liền đón tiểu tam với con riêng về nhà, Trương Lam Hà nuốt không trôi cơn giận này, những năm này chưa từng liên lạc với người trong nhà.
Muốn nói Triệu gia có thể làm giàu bình an đến bây giờ, nhờ lúc mới bắt đầu có tiền liền dùng sức cung cấp cho bọn nhỏ đi học, nuôi ra vài sinh viên đại học, trong đó Triệu Tĩnh có thành tựu tốt nhất, không ra nước ngoài du học, đại học học thư ký, sau khi tốt nghiệp liền thi vào châu phủ làm bí thư, cái chức bí thư đó vừa làm chính là ba năm, Triệu Tĩnh tìm cho mình con của quan lớn, chính là con thứ ba Trương gia, tuy rằng người không ra sao, thế nhưng đối với Triệu gia mà nói, thì ông Trương lại thuộc về loại hình cao cao không thể với tới kia, vì vậy Triệu gia cho một khoản lớn đồ cưới, khiến Triệu Tĩnh mặt mày rạng rỡ gả vào cửa lớn Trương gia, từ đó về sau, Triệu gia thành lập xí nghiệp Triệu thị, làm ăn thì không thành công được mấy khoản, nhưng mà có thể thu được khoản thu nhập lớn nhất trong việc đầu cơ trục lợi.
Có điều thời gian hạnh phúc này không lâu dài, Trương gia không thể vĩnh viễn nâng đỡ thông gia, Trương gia có thật nhiều thông gia, huống chi, Triệu gia cũng không phải gia đình nổi bật cỡ nào, nâng đỡ một hai là cho con dâu mới vào cửa mặt mũi, giúp đỡ được nhất thời, cũng không thể giúp đỡ một đời được!
Cứ như vậy, Triệu gia ngày càng sa sút, nếu không phải sau đó Triệu Thục Đình có thể gánh vác, thì càng không ra hình thù gì.
Tiểu đánh tiểu nháo duy trì, nửa chết nửa sống kinh doanh, Triệu Tĩnh quan tâm nhà mẹ đẻ không ít, nhưng sức lực của bà ta dù sao cũng rất có hạn, chỉ có thể làm đến nước này, có muốn giúp nữa, cũng là có lòng nhưng không có lực.
Hứa Tư Văn biết được sự tồn tại của Triệu Tĩnh, liền tra xét bà ta, Hãn châu là đại bản doanh của Trương gia, một mặt Hãn châu là nơi gần kinh sư, thời cổ chính là môn hộ kinh sư, hiện tại thì lại thành nơi cung cấp rau xanh cho kinh sư, Trương gia tham gia chính trị cũng từ thương nghiệp, chẳng qua là sau khi phân gia, nhìn bề ngoài liên hệ không chặt chẽ mà thôi.
Trên thực tế, Hãn châu là nơi khởi nguồn của Trương gia, bị Trương gia chiếm cứ một nửa giang sơn, nửa kia bị những thế gia khác quản lý.
Nay Triệu Tĩnh là thư ký riêng văn phòng châu phủ Hãn châu, cũng không phải là tổng bí thư, thế nhưng chức vị này cũng rất có mánh lới, bởi vì không phải ai cũng có thể đảm nhiệm chức “thư ký riêng”, nhất định phải trải qua nhiều mặt xét duyệt, đều thông qua hợp tư cách mới có thể được nhận.
Triệu gia và Triệu Tĩnh đều vì cái này mà đắc chí, nhưng Hứa Tư Văn xem thì lại là hại lớn hơn lợi, thư ký riêng không thể dễ dàng thăng chức điều nhiệm, không thể rời khỏi vị trí, càng khỏi nói ra nước ngoài du lịch.
Không chỉ bản thân, ngay cả người nhà cũng phải chịu hạn chế nhất định, tuy rằng có chút quyền lợi đặc thù, nhưng lại là dùng tự do đổi lấy.
Xí nghiệp Triệu thị trốn thuế là do phòng tội phạm thương mại quản, bàn tay Triệu Tĩnh không với tới Lan châu, nhiều lắm là nói mấy câu, chào hỏi, nhưng nếu như kim ngạch trong án quá nhiều, dù cho Triệu Tĩnh tự mình đến, cũng không thể dàn xếp.
Hứa Tư Văn đem đồ gửi ra ngoài thông qua bưu điện, giống như một giọt nước lã rơi vào chảo dầu nómg bỏng, khơi dậy vô số hoa dầu.
Lúc rạng sáng, thư điện tử được tự động cài đặt phát ra, buổi sáng còn tường an vô sự, kết quả buổi chiều Hứa Tư Văn đang cùng đám người Mai Cảnh thương thảo xem lúc biên chế chương trình dùng loại nào, thì Trương Lam Hà vọt vào!
“Khách quý nha!” Đám Mai Cảnh nhìn thấy Trương Lam Hà xuất hiện ở bộ kỹ thuật, quả thực là guống như gặp được gấu trúc vậy.
Phải biết vị học trưởng này tuy rằng cười híp mắt, nhưng đối với bộ kỹ thuật bọn họ lại kính sợ tránh xa, nguyên nhân chính là mấy người bọn họ cùng với vị học trưởng này, luôn không nói chuyện tới cùng được, hơn nữa số lần vị học trưởng này bị ngốc quá nhiều, bọn họ không ít lần vì vậy mà bộc phát tiểu vũ trụ…
Khụ khụ!
Đi xa rồi, tóm lại một câu, hôm nay vị này tới bộ kỹ thuật, rất nhiều người của bộ kỹ thuật cho rằng bên ngoài đổ mưa đỏ.
“Tư Văn, em tới đây!” Ngoài miệng Trương Lam Hà kêu Hứa Tư Văn, nhưng chính mình thì đã sớm động thủ lôi kéo Hứa Tư Văn chui vào văn phòng.
“Làm sao vậy học trưởng?”
“Xí nghiệp Triệu thị bị phòng tội phạm thương mại điều tra!” Trương Lam Hà vẻ mặt hưng phấn báo tin tức mới nhất cho Hứa Tư Văn: “Em không biết đi? Ngày hôm nay lên tin tức giữa trưa luôn đó! Còn là hiện trường phát sóng trực tiếp nữa.”
“Phải không? Vậy thật là… ừm.” Kỳ thật trong lòng Hứa Tư Văn còn rất kinh ngạc, tốc độ nhanh như vậy liền bị tra xét, nhưng vừa nghĩ tới những thứ mà y cung cấp, kim ngạch liên quan cũng không ít, huống chi còn có vấn đề chất lượng công trình trong đó nữa.
Hai học trưởng học đệ ở trong phòng làm việc hề hề cười gian.
Hứa Tư Văn không cần ra mặt, đã khiến cho xí nghiệp Triệu thị bị phơi bày.
Phòng tội phạm thương mại đều là người không nể tình, không thì lần trước cũng sẽ không khi Trương gia gọi điện thoại tới, mà vẫn không thả nữ gián điệp thương mại kia.
Nếu bọn họ cứng rắn lên, thì mặt mũi ai cũng không cho.
Cũng bởi như thế, hoàng đế Long Hoa mới có thể để bọn họ quản lý tội phạm thương mại, bởi vì loại nhân tài khó chơi này là thích hợp nhất đó!
Triệu Khải Đức vẫn còn chưa biết tại sao phòng tội phạm thương mại lại tới xí nghiệp Triệu thị, trước khi tới một chút tiếng gió cũng không có, sau khi đến thì đi thẳng đến phòng tài vụ, mở cửa đi vào liền niêm phong tất cả máy tính và sổ sách, tủ đựng hồ sơ, két sắt trong phòng tài vụ…
Triệu Thục Đình không có ở xí nghiệp Triệu thị, không biết đi nơi nào, chừng mấy ngày cũng chưa thấy bóng người.
Triệu Phúc dẫn theo mấy thành viên ban giám đốc trên danh nghĩa của Triệu gia ở xí nghiệp Triệu thị, sau khi nhận được tin tức liền ù té chạy đến công ty.
Triệu Khải Đức không chen lên phía trước, tìm một chỗ không có ai, liền bắt đầu gọi điện thoại, tìm từ Triệu Tĩnh, cho đến nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn, cầu cứu cũng tốt, hỏi thăm tin tức cũng được, chung quy không thể ngồi chờ chết.
Lúc bên này còn chưa kịp làm rõ đến tột cùng là phòng tội phạm thương mại tới làm cái gì, bên kia lại có việc tìm tới cửa.
Trong khoảng thời gian này xí nghiệp Triệu thị vận may phủ đầu, đầu tiên là công trình trung tâm thương mại Dương Quang lập tức liền làm xong, tiếp đó ký bốn lầu nhà ở cao tầng Thanh Vân, sau đó lại lục tục có mấy công trình ký kết, liên quan đến bất động sản, sửa đường, lục hóa xanh hóa các loại.
Tình thế một mảnh tốt đẹp.
Nhưng vào lúc này lại thành bùa đòi mạng của Triệu thị, nguyên nhân là nghe nói phòng tài vụ xí nghiệp Triệu thị bị phòng tội phạm thương mại đóng cửa, nhà cung ứng vật liệu xây dựng sợ xí nghiệp Triệu thị gặp chuyện, từ chối cung cấp vật liệu kiến trúc cho xí nghiệp Triệu thị, đồng thời còn muốn kết toán toàn bộ vật liệu kiến trúc.
“Các người đây là bội ước!” Giọng điệu Triệu Khải Đức đặc biệt tối tăm.
“Chúng tôi có thể trả cậu phí bồi thường vi phạm hợp đồng, thế nhưng đồng dạng, hợp đồng đến đây là kết thúc, xin cho chúng tôi kết toán toàn bộ.” Thái độ tình nguyện đưa lại tiền cũng không tiếp tục hợp tác của đối phương, làm cho Triệu Khải Đức thiếu chút nữa không thở nổi, khiến hắn nghẹn mà chết!
Hết chương