Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 169: 169. đồ ăn bệnh nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Tư Văn trực tiếp lái xe trở về công ty, dù sao thì trong phòng nghỉ ngơi của công ty thiết bị gì cũng có, nhà bếp đều là đồ làm bếp được làm riêng.

Đến bách hóa Đông Bắc Hổ mua một đống đồ, không xách về, mà dùng xe đẩy nhỏ đẩy về, dọc theo đường đi gặp phải ai, đều hỏi thăm ông chủ Vũ một câu.

Hứa Tư Văn cười nói với mọi người: “Anh ấy vẫn khỏe, xe đối phương đều nát, anh ấy lại chỉ bị thương cánh tay, không có chuyện gì lớn.”

Chuyện ông chủ Vũ, người trong công ty ít nhiều đều nghe thấy một chút, hỏi Hứa Tư Văn cũng chỉ là tìm chút chứng cứ, nghe nói ông chủ bình yên vô sự, cũng yên lòng.

“Ông chủ bình an, vạn sự đại cát!” thành khẩu hiệu trong công ty, hô chừng mấy ngày, mãi đến khi Vũ Khánh Cương khỏi hẳn trở về.

Hứa Tư Văn mang theo đồ muốn lên lầu, Trương Triêu Dương gặp, liền giúp y đẩy đồ, nhìn nguyên liệu nấu ăn đầy xe, Trương Triêu Dương đẩy đẩy kính mắt: “Anh Tư Văn, anh đây là sao vậy?”

“Làm đồ ăn cho Cương tử, trong bệnh viện không tốt, dinh dưỡng thì có, nhưng vị lại mất, vẫn là nhà mình làm thích hợp hơn.” Hứa Tư Văn nói đặc biệt chân thành, bất kể là ai nghe cũng có thể cảm giác được tình cảm sâu sắc của y đối với Vũ Khánh Cương.

“Ông chủ với ông chủ tình cảm thật tốt!”

“Tương lai tôi cũng phải tìm người như vậy!”

Người khác nghe đều ước ao đố kị, ngóng trông không thôi.

Trương Triêu Dương không hé răng, sau khi đưa Hứa Tư Văn trở về, chính mình cũng bận bịu.

Chỉ là qua hồi lâu, mới có người nhớ tới: “Vừa nãy anh Tư Văn đẩy một xe kia, đều là đồ để nấu ăn hả?”

“Phí lời, không làm thành đồ ăn, cả một xe màu sắc rực rỡ để nhìn à?”

“Nhưng tôi nhìn lướt qua, bên trong hình như có khổ qua? Còn có bông cải xanh?”

“Ây…?”

Mọi người nhớ lại một chút, lúc đó hình như không lưu ý cỡ nào, hiện tại nhớ tới, sao mà một xe màu sắc rực rỡ, lại không thấy thức ăn mặn vậy??

Hứa Tư Văn lại gọi điện thoại cho từng người trong nhà và Vũ gia, giản lược nói một lần, đối với nguyên nhân sự cố chỉ hời hợt, chủ yếu là nói với người hai nhà, Vũ Khánh Cương bình yên vô sự.

“Hắn da dày thịt béo mạng lớn, đối phương thế nào?” Đừng nghe chị dâu Thúy Hoa nói không lo lắng, câu hỏi sau đó liền bán đứng chính mình.

“Cái này còn thật sự không biết, chờ một lát em đến bệnh viện đưa cơm cho Cương tử, thuận tiện hỏi hỏi xem, đối phương không có lý, sở giao thông cũng nói, bên họ chịu trách nhiệm hoàn toàn.” Hứa Tư Văn bị hỏi, y đến thăm Vũ Khánh Cương, còn thật sự chưa hỏi thăm xem nữ nhân kia là chết rồi hay là còn sống hay là sống dở chết dở.

“Cương tử thế nào?” Sau khi mẹ Hứa nghe nói, câu đầu tiên là hỏi Vũ Khánh Cương như thế nào.

“Anh ấy không có chuyện gì, chỉ bị thương cánh tay, dưỡng một tuần lễ có thể khôi phục.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Chỉ cần người không có chuyện gì, xe như thế nào cũng không đáng kể.” Trong lòng mẹ Hứa đã tự động phủ nhận việc chiếc xe còn hoàn chỉnh.

Dưới cái nhìn của lão thái thái, chuyện như tai nạn xe cộ, người hoàn hảo không chút tổn hại liền cám ơn trời đất, còn xe thì phải hỏng!

Sứt mẻ tróc nước sơn, thủy tinh vỡ, cong tấm kim loại và vân vân, đều có thể hiểu được!

Hứa Tư Văn không nói với bất luận người nào về phản ứng lúc đó của y, sau đó Phùng Tấn Thần cũng nói với mọi người, không cho nghị luận về việc Hứa Tư Văn thất thố hồ đồ kia.

Sau khi cả hai nhà đều gọi điện thoại xong, Hứa Tư Văn liền ở trong phòng bếp khuôn mặt dữ tợn làm ra món ăn bệnh nhân chuyên thiết kế cho ông chủ Vũ, dùng ba cái hộp giữ ấm bốn tầng chuyển đi, lúc tới được bệnh viện, thật nhiều bệnh nhân cùng với người thân bệnh nhân liếc mắt…

Phùng Tấn Thần đã rời đi, ông chủ Vũ nhìn thấy Hứa Tư Văn ôm nhiều đồ như vậy tiến vào, còn có chút đau lòng nói thầm: “Em làm nhiều như vậy làm gì? Tùy tiện làm chút thôi? Anh cũng không phải người xoi mói gì.”

“Thương gân động cốt một trăm ngày, anh thế này cũng là tai nạn xe cộ làm bị thương, em chính là tra tư liệu mới làm cho anh mấy thứ này, ráng dưỡng cho tốt, đỡ phải có di chứng.” Hứa Tư Văn thái độ ôn hòa lời nói nhỏ nhẹ.

Vũ Khánh Cương run run một chút, tóc gáy toàn thân đều đứng nghiêm, ánh mắt chân thành nhìn Hứa Tư Văn sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Liền thấy Hứa Tư Văn mở hộp cơm ra, khổ qua xào!

Lúc Vũ Khánh Cương nhìn thấy món ăn thứ nhất, mặt cũng tái rồi!

Khổ, qua, xào!

Lúc này là ngay cả cái trứng gà cũng không có!

Trước kia còn được khổ qua xào trứng gà đó!

Cà chua bông cải xanh, bắp cải nấm mèo, dưa chuột xào, miến xào rau cần, xà lách kho. (xà lách bên TQ không giống xà lách nước mình, xà lách bên đó có thân to)

Sáu món ăn, một bát canh suông có thể nhìn thấy tận đáy, phía trên đáng thương bỏ ba miếng hành thái hai miếng dầu, một miếng rau thơm.

Cuối cùng là hai bát cơm tẻ.

“Anh bị thương cánh tay, không cầm được đũa, em cho anh ăn.” Hứa Tư Văn nhìn thấy mặt Vũ Khánh Cương liên tục xoắn xuýt, trong lòng sảng khoái, đặc biệt hiền lành nâng bát đũa hầu hạ ông chủ Vũ dùng cơm.

“Vợ ơi, chúng ta có thể đừng chỉnh người như thế được không?” Vũ Khánh Cương thật sự xoắn xuýt, một chút thức ăn mặn cũng không có không nói, còn có khổ qua hắn cực kỳ không muốn ăn nhất!

“Ai chỉnh người?” Hứa Tư Văn vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt: “Những thứ này đều có trợ giúp với việc khôi phục của anh, em chính là ở trong siêu thị chọn nửa ngày, đều là rau xanh mới mẻ tự tay hái xuống đó!”

Vũ Khánh Cương cảm giác mình không phải bị thương cánh tay, mà là xuất gia rồi!

Bởi vì chỉ có người làm hòa thượng, mới có thể ăn mấy thứ này!

“Đến, uống canh trước, canh dưa chuột già, nghe nói có trợ giúp đối với thương thế của anh!” Trước tiên Hứa Tư Văn đút cho Vũ Khánh Cương nửa chén canh.

Kỳ thực thì, thứ y chuẩn bị là bột hạt dưa, thế nhưng sau khi y làm xong thì chính mình cũng nhìn không được mắt, huống chi là đút cho Vũ Khánh Cương uống vào trong bụng, vì vậy lùi lại mà cầu việc khác, đổi thành canh đưa chuột già, cũng không biết có thể hiệu quả hay không.

Cánh tay Vũ Khánh Cương không thể động đậy, không thì hắn thật muốn bóp mũi lại mà uống vào!

Canh uống vào trong miệng nhạt nhẽo còn có mùi dưa chuột già nữa!

“Ăn cơm ăn cơm! Em mới mua gạo nấu.” Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn ăn canh, Hứa Tư Văn thả bát đựng canh xuống liền lập tức cầm đũa lên, gắp lên hai miếng khổ qua xào, dùng chén hứng lấy nước đồ ăn nhiễu xuống, sau đó đưa tới bên môi Vũ Khánh Cương.

Vũ Khánh Cương vừa nhìn, chết sống không há mồm, làm bộ đáng thương nhìn Hứa Tư Văn, chỉ thiếu viết trên trán ba chữ “cầu buông tha”.

Trong đôi mắt nhất quán ôn hòa mà thanh đạm của Hứa Tư Văn, nhanh chóng lướt qua một chút ý cười.

“Há mồm!”

Không há mồm!

Ái chà! Lông mày Hứa Tư Văn nhướn lên, dám không nghe lời à?

Vũ Khánh Cương thủ vững ranh giới, mím môi thật chặt, trừng khổ qua trước mắt, nhìn đi nhìn lại vợ ở bên cạnh giơ bát đũa đồng dạng kiên trì muốn đút vào miệng mình, cuối cùng nhận mệnh há mồm ra: “A!”

Hứa Tư Văn lập tức nhét cơm nước vào bên trong.

“A?” Vũ Khánh Cương dùng một loại tinh thần không biết sợ, đã chuẩn bị tâm lý xong, ăn không trôi thì quá mức là ói ra thôi? Chỉ cần vợ nguôi giận là được.

Kết quả khổ qua xào ăn vào trong miệng cũng không phải loại mùi vị đắng chát làm cho hắn khó có thể chịu được kia, mà là trong mùi thơm ngát mang theo một chút vị đắng, nóng hổi ăn còn rất ngon!

“A cái gì mà a?” Hứa Tư Văn thấy hắn ăn hết, bày cái mặt mẹ kế la lối bệnh nhân, tiếp tục gắp một miếng nấm mèo hai miếng bắp cải chung với cơm đút Vũ Khánh Cương: “Em đều dùng nước sôi luộc một lần, vị đắng đã sớm mất rồi.”

“Ha ha ha, vẫn là vợ tốt, biết đau lòng anh!” Vũ Khánh Cương mặt mày hớn hở, vợ chỉ là hù dọa hắn một chút, không ngang ngạnh như vậy.

“Chính là muốn cho anh nhớ kỹ, sau này gặp chuyện, nhất định phải nói cho em biết trước nhất, anh có biết lúc đó em nghe nói anh bị tai nạn xe, có bao nhiêu sốt ruột hay không?” Hứa Tư Văn vẫn chưa nói với Vũ Khánh Cương về tâm tình của y lúc đó, không phải là không muốn nói, mà là không muốn nhớ lại, loại cảm giác gần như khiến người ta nghẹn thở kia, y không muốn trải qua nữa.

“Biết rồi! Biết rồi! Nhất định nhớ kỹ!” Vũ Khánh Cương hưởng thụ vợ hầu hạ, cơm nước ăn vào trong miệng đều đặc biệt ngon: “Không phải là anh nghĩ không có gì sao? Đợi xong hết mới báo với em, ai biết cái đồ ngốc ở sở giao thông kia biết anh, anh còn chưa nói cái gì đâu, hắn ta đã đến nơi ồn ào một lần trước, may mà tiểu Phùng tìm người xử lý, không thì còn không thể yên tĩnh đâu!”

Hóa ra trước khi Vũ Khánh Cương kiểm tra, căn bản không nghĩ tới việc phải vào phòng giải phẫu, cho nên điện thoại di động còn ở bên người, có thể là vì lý do an toàn, người của sở giao thông tới đây xử lý kêu gào ầm ĩ, thân phận của Vũ Khánh Cương không bình thường, bác sĩ ở bệnh viện nhất trí yêu cầu Vũ Khánh Cương kiểm tra toàn thân trong ngoài cho tốt, bởi vì Vũ Khánh Cương nói cánh tay tê, cũng chính là ý tứ không có tri giác.

Sợ đến mức bọn họ vội vàng đem người đẩy tới phòng giải phẫu, cho rằng cánh tay làm sao vậy, đã không có tri giác rồi cũng đừng có phải chặt đứt nha…

Chờ giằng co một trận, thương thế của ông chủ Vũ bình thường đến mức không cần nằm viện, lại bởi vì cái tên ở sở giao thông yêu cầu nằm viện quan sát, nói là sợ Vũ Khánh Cương có di chứng gì, chẳng hạn như chấn động não và vân vân…

Rất nhiều lúc, sau khi tai nạn xe cộ sẽ có một ít thương thế không kiểm tra ra được, tại ngày thứ hai hoặc là ngày thứ ba mới thể hiện ra.

Bệnh viện cũng bởi vì biết điểm này, cho dù cảm thấy Vũ Khánh Cương rất khỏe mạnh, thân thể rất tốt, nhưng không dám hứa chắc sẽ không có phản ứng không tốt, hay là khả năng tồn tại di chứng, cho nên không thể làm gì khác hơn là an bài Vũ Khánh Cương trong phòng bệnh cao cấp, dù sao thì phòng cũng trống, còn có thể kiếm tiền cho bệnh viện, lại không làm chậm trễ bệnh nhân bình thường nằm viện… �

“A, đúng rồi, cái kẻ điên tông xe kia đâu?” Hứa Tư Văn nhớ tới kẻ điên kia liền có một loại xúc động muốn xông lên điên cuồng tẩn cô ta.

Y lớn như vậy rồi, ngoại trừ tên khốn kiếp Trang Sĩ Nhân kia ra, vẫn là lần đầu tiên hận một người như thế, hận đến mức không thể xé sống cô ta ra, bình thường ngay cả cãi nhau với người ta y cũng chưa từng, thật sự là bị người ta động đến điểm mấu chốt.

“Ai biết ở đâu chứ? Chết một người thì mang một người đi chết hai người thì mang hai người đi! Dám làm thì phải dám chịu, không thì anh cũng xem thường cô ta!” “Thế nào? Anh còn muốn để mắt đến cô ta hả?” “Không phải, vợ ơi em cũng đừng oan uổng cho anh mà! Anh cũng đủ xui xẻo rồi. Em nói xem có phải là anh năm xưa bất lợi không? Đầu tiên là Alice, tiếp theo là Triệu Thục Đình, hiện tại lại thêm một Trương Lam Tương, sao người nào cũng chen đến trước mặt anh vậy?” Vũ Khánh Cương càng cân nhắc càng cảm thấy bản thân vận xui phủ đầu, vừa nói hắn còn vừa chép miệng.

“Ngài số đào hoa dồi dào thôi!” Hứa Tư Văn gắp một đũa khổ qua, trực tiếp nhét vào trong miệng Vũ Khánh Cương, cắt đứt âm thanh Vũ Khánh Cương chép miệng. “… Vợ, cho ngụm nước uống đi?” Vũ Khánh Cương miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, phát hiện đũa này đắng hơn rất nhiều so với đũa ban đầu!

Nhanh chóng đòi ngụm nước uống, đem mùi vị trong miệng nuốt xuống…

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio